Nhưng nếu không đánh, cũng chỉ biết ngồi chờ chết, đợi của sổ vỡ ra thì cũng muộn rồi!
“Tiêu Sách sao còn chưa tới?”
Lúc này, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Thiên Diệp cũng rối hết cả lên.
Tuy là Cao Cấn Băng tỏ ra khá bình tĩnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cô ấy chỉ đang giả và điềm tĩnh, cửa kính xe càng ngày càng vỡ nát, trên khuôn mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Mà lúc này Tiêu Sách cũng đã đi tới trước hai chiếc xe tải.
Trong nháy mắt anh đã thấy rõ tình hình của đám Cao Cấn Băng ở đằng trước, nhưng anh lại không thể xông lên hỗ trợ, dù sao thì người phía bên kia cũng nhiều, lại còn trong đêm tối thế này, ai mà biết được bọn chúng mang theo vũ khí gì.
Nếu bọn họ có giấu súng ống thì dù có là Tiêu Sách cũng không thể bảo đảm có thể bình an.
vô sự.
Cho nên, ngay từ đầu, anh đã không định đánh hạ toàn bộ đám người này rồi cứu Cao Cẩn Băng ra.
Anh vọt tới buồng lái của chiếc xe tải phía dưới, một đấm đập vỡ cửa kính xe, bẻ cổ người lái xe, quăng người đó ra ngoài.
Sau đó Tiêu Sách bò lên buồng lái, khởi động xe tải.
Một chân đạp chân ga, xe tải lập tức nổ máy, ngang nhiên vọt lên phía trước.
Tốc độ của chiếc xe tải càng ngày càng nhanh, khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.
Hoàng Mãnh và Thiên Diệp nhìn qua kính xe thấy chiếc xe tải đang lao đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bọn họ không biết Tiêu Sách đang ở trong xe, còn nghĩ là chiếc xe tải đó sẽ đâm vào bọn họ, nếu bị đâm thật, dù xe của bọn họ có chắc chắn đến đâu, cũng không tránh khỏi hậu quả bị ép thành bánh mì kẹp thịt.
Chỉ trong thoáng chốc, Hoàng Mãnh đã định mở cửa xe nhảy xuống.
Nhưng không đợi anh ta hành động, Thiên Diệp rất nhanh đã kéo anh