Thiết Kỵ Môn

Cố Nhân Trùng Phùng


trước sau


Ðại hán ấy buông tiếng cười vang, lắc lư người nói:
- Ngươi tự thấy mình đẹp, sợ đại gia say mê hay là xấu xí mà không dám gặp người?
Văn Vô Cửu vẫn bình thản:
- Tôn giá nhất thiết muốn xem phải không?
- Lẽ dĩ nhiên... nếu ngươi không chịu tự động giở ra thì đại gia sẽ ra sức cho!
- Nếu xảy ra điều không hay thì đại gia đừng trách!
Ðại hán vỗ bàn quát:
- Thôi, đừng lải nhải nữa!
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khảy, quả đưa tay nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống.
Lập tức, đại hán ấy như bị thôi miên, mắt trừng trừng, miệng há hốc, nước dãi nhỏ xuống ròng ròng. Ðồng thời, tất cả những người ngồi đối diện mà trông thấy được mặt nàng đều giống như gã đại hán kia, ngây ra bất động như bị điểm huyệt. Liền thì, thực khách cả tửu lầu đều bị kinh động, kéo nhau đến gần để xem rõ cớ sự, song vừa trông thấy mặt Văn Vô Cửu, lập tức trở nên thất hồn lạc phách, cơ hồ không một ai ngoại lệ.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy thoáng chau mày, truyền âm nhập mật nói:
- Văn cô nương, không nên như vậy để gặp điều không may!
Trong khi nói, đôi mắt chàng vẫn nhìn đi nơi khác.
Văn Vô Cửu miệng mỉm cười, lại nhẹ nhàng đeo khăn che mặt trở lại.
Sau một hồi rất lâu, những kẻ hồn phi phách tán mới lần lượt trở về thực tại, cùng đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau như vừa từ trên trời rơi xuống.
Văn Vô Cửu không thèm đếm xỉa đến họ, khẽ nói:
- Thật là mất hứng. Thôi, chúng ta đi nơi khác!
Mạnh Niệm Từ đang muốn sớm rời khỏi, nghe nói liền ngoắc hầu bàn đến tính tiền, đứng lên toan bỏ đi.
Bỗng thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng da mặt hồng hào đi tới cản lại nói:
- Nhị vị hãy khoan!
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày:

- Lão trượng có điều chi chỉ giáo?
Lão nhân ấy cười sắc lạnh:
- Xin nhị vị hãy lưu lại danh tánh!
Mạnh Niệm Từ xẳng giọng:
- Chúng tại hạ tình cờ đi ngang qua đây, cùng lão trượng không hề quen biết, hà tất phải thông danh báo tánh?
Lão nhân ấy buông tiếng cười găèn:
- Nhị vị đã bỡn cợt vị bằng hữu này, bỏ đi như vậy dễ dàng quá, ít ra có Thiết Tâm Lão Tây Môn Long này ở đây, không thể trơ mắt nhìn được!
Văn Vô Cửu kinh ngạc:
- Ồ... Lão trượng chính làThiết Tâm Lão Tây Môn Long ư?
Lão nhân buông tiếng hừ thật mạnh:
- Ðã biết lão phu ở đây thì phải vị nể phần nào chứ?
Ðoạn ra chiều hết sức ngạo nghễ.
Văn Vô Cửu cười khảy:
- Vậy thật ngưỡng mộ đại danh tiền bối, người có thể đấu với Cửu U lệnh chủ liên tục ba trăm chiêu mà không thắng bại, trong võ lâm đương kim quả chẳng có mấy ai!
Mạnh Niệm Từ tuy không biết Thiết Tâm Lão Tây Môn Long này là nhân vật thế nào, song nghe Văn Vô Cửu nói vậy cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Thiết Tâm Lão Tây Môn Long càng ra chiều kiêu ngạo hơn, vênh mặt nói:
- Biết vậy sao còn chưa chịu mau mau ngoan ngoãn nghe lời lão phu báo ra danh tánh?
Văn Vô Cửu lại cười khảy:
- Ðó chỉ là lời đồn dại, thực tế chưa chắc đã đúng như vậy!
Tây Môn Long trợn trừng mắt:
- Cô nương không tin, định tỉ đấu với lão phu ư?
Văn Vô Cửu bình thản cười:
- Tiểu nữ tuy bất tài, nhưng cũng sẵn sàng hầu tiếp! Xin lão trượng cho biết thời gian và địa điểm.
- Cô nương mau mắn lắm! Ðêm nay canh đầu sẽ gặp nhau tại khu nghĩa địa hoang tại Lưu Gia Oa, cách Hoàng Thạch Trấn này mười dặm về phía tây, thế nào?
Văn Vô Cửu lạnh lùng:
- Xin chấp nhận!
Tây Môn Long cười đắc ý:
- Vậy thì nhị vị có thể tự do hành động rồi!
Văn Vô Cửu cười khảy:
- Chúng ta đi!
Ðoạn cùng Mạnh Niệm Từ một trước một sau đi xuống lầu.
Trên đường phố người xe tấp nập, kẻ qua người lại chen chúc. Nhưng hai người đi không được bao xa đã phát giác dường như đang có ba bốn người theo dõi.
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày nói:
- Văn cô nương đã trông thấy rồi chứ?
Văn Vô Cửu thản nhiên cười:
- Dĩ nhiên đó là thuộc hạ tay sai của Tây Môn Long đang theo dõi chúng ta!
Mạnh Niệm Từ khẽ thở dài:
- Cô nương tuy là người thông minh nhưng hành động này phải chăng không được khôn ngoan?
Văn Vô Cửu cười khúc khích:
- Nếu công tử không trách, tiểu nữ xin nói rõ, đó là chính do tiểu nữ sắp đặt!
- Ồ...

Mạnh Niệm Từ suýt nữa nhảy dựng lên, đồng thời có cảm giác bị làm nhục và lừa dối, lúng túng nói:
- Vì sao cô nương lại làm như vậy?
Văn Vô Cửu cười:
- Thiết Tâm Lão Tây Môn Long cậy tài kiêu căng, định nhân đây dạy cho lão một bài học, từ nay lão không còn dám tự cao tự đại nữa.
- Cô nương đã bảo lão từng giao đấu với Cửu U lệnh chủ ba trăm chiêu mà bất phân thắng bại, chẳng hay thật hay giả vậy?
Văn Vô Cửu gật đầu:
- Thật! Luận võ công, người này quả là một kình địch... Nhưng phân thắng bại đâu cần cậy vào võ công.
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Tại hạ biết ít hiểu cạn, chẳng rõ Tây Môn Long này trên chốn giang hồ...
Văn Vô Cửu cười tiếp lời:
- Không phải hiệp cũng chẳng phải đạo, không chính cũng không tà!
- Thêm một việc chi bằng giảm một việc, huống hồ chúng ta đang có việc cần, sao không bỏ qua việc này...
Văn Vô Cửu bỗng thờ dài:
- Ngoại trừ dạy cho lão một bài học, hãy còn một lý do quan trọng khiến tiểu nữ phải giao đấu với lão, lão chính là kẻ thù của tiểu nữ!
Mạnh Niệm Từ sửng sờ:
- Ồ... vậy tại hạ không cản cô nương nữa!
Bây giờ hai người đã đi đến một khách điếm, Văn Vô Cửu không hề hỏi ý Mạnh Niệm Từ đã tự ý sải bước đi vào, thuê lấy một gian phòng, cười nói với chàng:
- Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chúng ta hãy ngồi xuống điều tức

một hồi đi!
Mạnh Niệm Từ tuy lòng không muốn, nhưng chẳng tiện phản đối, đành ngồi xuống một chiếc ghế dựa trong phòng, nhắm mặt lại điều tức.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Văn Vô Cửu tuy ở trong phòng mà cũng chẳng bỏ khăn che mặt xuống, nàng cũng chẳng nói lời gì với Mạnh Niệm Từ.
Chẳng rõ trải qua bao lâu, bỗng nghe có tiếng cãi vả vang lên trước khách điếm.
Mạnh Niệm Từ vốn không thích đa sự, nhưng trong tiếng cãi vả ấy có một giọng nói rất quen, song nhất thời chàng chưa nhận được là ai.
Sau cùng, Mạnh Niệm Từ đứng lên khẽ nói:
- Tại hạ ra ngoài một chút, sẽ trở vào ngay!
Văn Vô Cửu cười:
- Thì ra công tử thích xem chuyện thiên hạ thế này!
Song nàng vẫn ngồi yên, hiển nhiên không chút hứng thú về việc này.
Mạnh Niệm Từ khẽ mở cửa phòng đi ra, vừa đến cửa khách điếm, lập tức một bóng người quen thuộc đập vào mắt, thì ra là Mâu Nam Huê đã chia tay với chàng ở ngoài Tam Quan Trấn.
Mâu Nam Huê lúc này đã đổi cách ăn mặc, áo quần sang trọng, vẻ thư sinh rất tuấn nhã, nhưng lúc này đang cải nhau với người.
Ðối phương là bốn đại hán khinh trang, một trong số hùng hổ nói:
- Mắng người là khách sáo lắm rồi, lão tử bảo ngươi dắt ngựa ra chỗ khác, vậy là xúc phạm ngươi hả?
Mâu Nam Huê cũng lớn tiếng:
- Không khách sáo thì sao? Chả lẽ các vị dám ra tay đánh người giữa đường phố hay sao?
Ðại hán đó tức giận quát:
- Sao lại không dám, nếu ngươi còn dám buông lời xằng bậy nữa, lão tử sẽ đập gãy giò ngươi ngay!
Mâu Nam Huê chẳng chịu kém, hét to:
- Thử đập xem nào?
Ðại hán gầm lên:
- Vậy là thật sự ngươi muốn lãnh đòn rồi!
Chưa dứt lời đã phóng chân đá tới, bộ vị đúng là nhắm vào đầu gối Mâu Nam Huê.

Mâu Nam Huê buông tiếng cười khảy, lùi sau nửa bước, tay phải nhanh như chớp từ dưới chộp lên, nắm lấy cổ đối phương, hất nhẹ một cái, gã đại hán lập tức lăn kền ra đất.
Lúc này người xem náo nhiệt đã xúm quanh một vòng to, thấy vậy lập tức reo to như sấm rền.
Mạnh Niệm Từ không đến gần, chỉ đứng nhìn từ xa.
Ba đại hán kia thấy vậy liền cùng nhào tới quát:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng biết chút võ nghệ!
Ba người quyền chưởng nhất tề tung ra, loáng cái mỗi người đã liên tục công ra hơn mười chiêu.
Mâu Nam Huê ứng phó ung dung và không ngớt cười khảy, những thấy y nhanh nhẹn như cánh bướm vờn hoa, luồn qua lách lại giữa ba người, bức họ lùi ra sau lia lịa.
Gã đại hán bị đẩy ngã lúc này đã bò dậy, cùng với bộ mặt đỏ bừng gia nhập vòng chiến, song chẳng làm gì được Mâu Nam Huê.
Ngay khi trận đấu đang kịch liệt, bỗng có người lớn tiếng quát:
- Dừng lại!
Bốn đại hán lập tức nghe như thánh chỉ, cùng liên tiếp công ra ba chiêu rồi phi nhanh ra sau.
Mâu Nam Huê buông tiếng cười gằn, cũng dừng tay ngay.
Chỉ thấy người lên tiếng dó là một lão nhân nhỏ thó mặc áo màu vàng đất, tay nắm một ống điếu dài hơn thước, với giọng nghiêm lạnh nói:
- Rõ là vô tích sự, cút ngay cho ta!
Bốn đại hán riu ríu vâng dạ, lủi thủi đi.
Lão nhân nhỏ thó trông theo đến khi bốn đại hán đi xa, mới quay sang Mâu Nam Huê cười nói:
- Tiểu ca tôn tánh đại danh?
Mâu Nam Huê ngạc nhiên:
- Tôn giá không phải đồng bọn của họ sao?
Lão nhân nhỏ thó mĩm cười:
- Kể được là phải mà cũng kể được là không!
Mâu Nam Huê ngớ người:
- Vậy nghĩa là sao?
- Lão phu là tổng quản của Thiết Tâm Sơn trang, họ là tráng đinh của Thiết Tâm Sơn Trang, cùng là thủ hạ của Tây Môn trang chủ, dĩ nhiên kể được là đồng bọn...
Mâu Nam Huê cười khảy:
- Rồi sao không được kể là đồng bọn?
- Ðịa vị của lão phu cao hơn họ, sao thể kể được là đồng bọn!
Mâu Nam Huê lại cười khảy:
- Rõ là hống hách, thì ra cũng là chó canh cửa cho người!
Lão nhân nhỏ thó tức giận:
- Lão phu có ý định cất nhắc ngươi, vậy mà ngươi lại quá xấc xược không biết điều!
Mâu Nam Huê khinh khỉnh:
- Muốn đánh nhau thì tại hạ sẵn sàng hầu tiếp, không thì tại hạ xin cáo từ!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện