Lưu Gia Oa là một vùng đất trũng rộng hàng mấy mươi dặm, cây cỏ um tùm, mồ mả bừa bộn, rất hoang vắng rùng rợn.
Khi đêm đến, khắp nơi bóng đen chập chờn ma trơi chấp chóa, càng thêm phần khủng khiếp.
Nơi đây vốn là vùng đất của lũ chồn chuột, rất hiếm người đặt chân đến, nhưng đêm nay lại hoàn toàn khác biệt, trong bóng tối có rất nhiều bóng người thấp thoáng, song chỉ thoáng chốc đã biến mất hết như u linh quỷ mị.
Ðúng canh một.
Vầng trăng đầu tuần từ trong mây ló ra, ném vào rừng vô số bóng đen bừa bộn, cộng thêm từng cơn gió tây hiu hắt và lá vàng lả tả rơi, cảnh tượng càng thêm rùng rợn thê lương.
Bỗng, hai bóng người phóng nhanh đến, dừng lại bên ven khu mộ hoang. Hai người ấy một nam một nữ, chính là Mạnh Niệm Từ và Văn Vô Cửu.
Mạnh Niệm Từ quét mắt nhìn quanh, thở dài nói:
- Hẳn chính là đây rồi!
Tiếng nói chàng thấp trầm, như bị cảm nhiểm bởi bầu không khí hoang vắng thê lương, khiến lòng chàng dậy lên một niềm thương cảm vu vơ.
Văn Vô Cửu bỗng nói:
- Nơi đây thê lương quá!
Ðồng thời cất bước chầm chậm đi tới.
Ngoại trừ tiếng gió và tiếng côn trùng, không còn nghe tiếng động gì khác.
Văn Vô Cửu đã vào đến trong khu mộ địa, những ngôi mộ cao thấp to nhỏ khác nhau, điểm giống nhau là thảy đều phủ đầy cỏ dại và không có mộ bia. Qua đó đủ biết, những người được mai táng tại đây nếu không phải khách tha hương thì cũng là người không có con cái nối dõi, chẳng có lấy một người cúng tế và quét dọn.
Mạnh Niệm Từ đến gần Văn Vô Cửu, chau mày nói:
- Nơi đây không dưới hàng vạn ngôi mộ, vậy mà không có lấy một tấm bia, xem ra đều là cô hồn dã quỷ cả!
Văn Vô Cửu nhếch môi cười:
- Không vậy thì đâu có gọi là khu mộ địa hoang!
Lúc này hai người đang đứng trước một ngôi mộ to, cạnh đó có một cây bạch dương to cao, những cành cây khô theo gió khua động, tiếng vang hệt như ma quỷ khóc gào.
Mạnh Niệm Từ lại quét mắt nhìn quanh rồi nói:
- Tây Môn Long đã bắt mất Mâu huynh đệ của tại hạ, có lẽ lão không đến đâu!
Văn Vô Cửu cười hàm súc:
- Sự suy xét của công tử e rằng không chính xác như vị Chương cô nương kia!
Mạnh Niệm Từ thoáng vẻ hổ thẹn:
- Tại hạ ngu xuẩn, quả thật mặt nào cũng thua kém mọi người!
Giọng nói có vẻ bất mãn bởi lòng tự tôn bị xúc phạm.
Văn Vô Cửu thoáng ngạc nhiên, đoạn khúc khích cười:
- Cũng không hẳn vậy! Kẻ hay giở mẹo vặt, có thể là kẻ ngu xuẩn nhứt, người bề ngoài trông ngu xuẩn, có thể là người thật sự khôn ngoan, phải xem công tử nhận xét về phương diện nào mới được...
Mạnh Niệm Từ cười gượng:
- Văn cô nương định nói lòng vòng để ca tụng tại hạ phải không?
Văn Vô Cửu lắc đầu:
- Chẳng dấu gì công tử, tiểu nữ cũng là người rất cao ngạo, ít có ai được tiểu nữ ca tụng, nhưng công tử quả có một khí chất khác thường...
Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng, vội đáng trống lãng nói:
- Ðã quá canh một rồi, sao chưa thấy bóng dáng Tây Môn Long đâu cả thế này?
Văn Vô Cửu quả quyết:
- Cơ nghiệp của Tây Môn Long ở tại đây, theo thân phận của lão ít nhất cũng phải dẫn theo một số tùy tùng, tuyệt đối không bao giờ phó hẹn một mình.
- Vậy lẽ ra càng phải đến sớm hơn mới đúng chứ!
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khẽ, hạ giọng thật thấp nói:
- Sao công tử biết là họ chưa đến?
Mạnh Niệm Từ giật mình, cũng hạ thấp giọng nói:
- Chả lẽ họ đã đến rồi ư?
Ðoạn lại quét mắt nhìn quanh, song những ngôi mộ hoang hàng hàng lớp lớp, cộng thêm cây cỏ um tùm, dù có mai phục thiên binh vạn mã, chỉ cần không lên tiếng thì cũng khó thể phát hiện.
Mạnh Niệm Từ chau chặt mày kiếm, lập tức ngầm vận công lực, sẵn sàng ra tay ứng biến.
Văn Vô Cửu khẽ cười nói:
- Nơi đây tuy hoang vu, nhưng trăng trong đêm lặng, quả cũng có một phong vị đặc biệt, chúng ta hãy ở đây tạm nghĩ một hồi đã!
Mạnh Niệm Từ cười nhăn nhúm:
- Cô nương có nhã hứng, nhưng tại hạ thì không muốn nấn ná lâu ở đây, hãy sớm giải quyết việc này, rời khỏi cái nơi gớm ghiếc này càng sớm càng tốt!
Văn Vô Cửu cười:
- Vậy cũng dễ thôi...
Hai mắt đảo quanh, vẻ trầm ngâm nói tiếp:
- Mạnh công tử có quen sử dụng ám khí không?
Mạnh Niệm Từ thắc mắc:
- Tại hạ cũng biết đại khái... Nhưng sử dụng ám khí chi vậy?
Văn Vô Cửu cười bí ẩn:
- Dĩ nhiên phải có chỗ sử dụng... Thế này nhé, ở đây chẳng thiếu đá và cỏ, hãy gom cỏ bó vào một hòn đá to cở nắm tay, chừng hai mươi bó như vậy để chuẩn bị dùng đến.
Ðoạn liền cúi xuống bắt tay làm trước. Mạnh Niệm Từ như chợt hiểu ra, cũng liền bắt chước làm theo, thoáng chốc đã được gần hai mươi bó.
Văn Vô Cửu vẫn cười nói:
- Cũng tạm đủ rồi đấy!
Thò tay vào lòng lấy hỏa tập ra, Mạnh Niệm Từ không chờ Văn Vô Cửu ra hiệu, đã cầm sẳn mỗi tay một bó, Văn Vô Cửu mĩm cười, bật cháy hỏa tập.
Mạnh Niệm Từ hành động cực nhanh, những bó cỏ vừa được Văn Vô Cửu đốt cháy, chàng lập tức lần lượt ném ra, thoáng chốc bốn bề đã bốc cháy, ánh lửa soi sáng như thể ban ngày.
Văn Vô Cửu cười khanh khách nói:
- Vậy là lũ thỏ chồn kia không còn giấu được hành tung nữa rồi!
Vừa dứt lời đã nghe tiếng la ó ầm ỉ, bóng người thấp thoáng, từ sau các ngôi mộ phóng ra ba bốn mươi đại hán khinh trang.
Vì lửa bốc cháy tứ phía, những người đó không tránh kịp, đã có mười mấy người bị bén lửa, mặt mày cháy nám hết sức thảm não.
Văn Vô Cửu lại càng buông tiếng cười to, sự thật thì đây cũng là một việc hết sức nực cười, song nàng chưa dứt tiếng cười, bỗng nghe một tiếng quát vang như sấm rền, Tây Môn Long đã xuất hiện ngay trước mặt hai người.
Mạnh Niệm Từ bất giác giật mình kinh hãi!
Tuy chàng đã hai lần gặp gở Tây Môn Long vào lúc ban ngày, song chàng vẫn chưa có chút nhận định về trình độ võ công của lão. Giờ đâu, thân pháp xuất hiện của Tây Môn Long thật đáng kinh dị, với trình độ của Mạnh Niệm Từ mà không hề nhận ra được lão đã từ đâu xuất hiện.
Tây Môn Long mặt đầy vẻ tức giận gằn giọng quát:
- Thủ đoạn thật đê hèn...
Văn Vô Cửu càng cười tợn hơn, không sao kềm chế được.
Tây Môn Long trầm giọng quát:
- Nha đầu, ngươi cười gì thế hả?
Văn Vô Cửu cố nén cười nói:
- Bổn cô nương cười lời nói của tại hạ thật là khôi hài.
Tây Môn Long ngớ người:
- Khôi hài sao?
- Tại Hoàng Thành Trấn, đã dùng kế dương đông kích tây bắt giữ Mâu Nam Huê, tại đây lại mai phục từ trước, nếu không dùng lửa buộc các ngươi ra mặt, chẳng rõ tôn giá còn giở trò quái quỷ gì nữa, chả lẽ những hành vi như vậy là quang minh lỗi lạc ư?
Trầm giọng tiếp:
- Ðó gọi là đối với người sao thì dùng thủ đoạn vậy, tôn giá hiểu rồi chứ?
Tây Môn Long cả giận:
- Nha đầu rõ là bẻm mép, lão phu phải vả tét miệng ngươi mới được!
Văn Vô Cửu cười khảy:
- Tôn giá khoác lác quá, mặc dù tôn giá từng đấu với Cửu U lệnh chủ ba trăm chiêu bất phân thắng bại, nhưng tôn giá vẫn chưa biết trời bao cao, đất bao dày!
Tây Môn Long phá lên cười:
- Vậy là ngươi tự cho mình là cao minh hơn Cửu U lệnh chủ chứ gì?
- Bổn cô nương không hề nói vậy. Theo bổn cô nương được biết, lúc bấy giờ nếu Cửu U lệnh chủ mà không cố ý nhường tôn giá, e rằng tôn giá đã mất mạng lâu rồi!
Tây Môn Long cười gằn:
- Láo! Cửu U lệnh chủ đã giao đấu với lão phu, tại sao lại nhường?
- Ðó là bởi tôn giá đứng giữa chính tà và lại nằm giữa sự kềm kẹp của hai đại thế lực của tôn giá, xem có dùng gì được hay không...
Lại buông tiếng cười to, chậm rãi nói tiếp:
- Ðến khi đã dò xét ra trình độ võ công của tôn giá, không đã thất vọng bỏ đi,