Bầu không khí trước tế đàn tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nặng nề đến cơ hồ ngạt thở.
Lát sau, tiếng bước chân hối hả vang lên, hai gã áo đen quay trở lại, đặt thau nước lạnh lên bậc cấp trước mặt Mạnh Công Lăng.
Mạnh Công Lăng đưa tay chỉ Mạnh Niệm Từ quát:
- Hãy rửa mặt đi!
Mạnh Niệm Từ giật nẩy mình, ấp úng:
- Tại hạ... không thể rửa mặt được...
Mạnh Công Lăng cười khẩy:
- Vì sao?
Mâu Nam Huê thắc mắc nhìn Mạnh Niệm Từ hỏi:
- Ðại ca cứ rửa đi, có gì phải sợ chứ?
Mạnh Niệm Từ bối rối:
- Không được, vì... vì đó là điều thề nguyện của tiểu huynh.
Mâu Nam Huê ngạc nhiên:
- Thề nguyện gì mà lạ vậy?
Mạnh Niệm Từ thở hắt ra:
- Vì gia mẫu ngã bệnh, đã thề nguyện tại miếu Quan Vương là sẽ ăn chay trong trăm ngày, không được tắm mình rửa mặt, nếu vi phạm sẽ không linh thiêng!
Mạnh Công Lăng cười giòn:
- Hoàn toàn giả dối... Chư vị từng nghe nói có sự thề nguyện như vậy bao giờ chưa?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Mâu Nam Huê cố cãi:
- Thề nguyện trước thánh thần là tùy theo tâm ý mỗi người, ai muốn thề nguyện sao cũng được, việc gì đến lão chứ?
Mạnh Công Lăng hừ mạnh, gằn giọng quát:
- Trước mặt lão phu và quần hùng, ngươi không đủ tư cách lên tiếng...
Mạnh Niệm Từ cắn chặt răng, ngậm miệng làm thinh.
Tình thế trước mắt thật rõ ràng, muốn thoát thân khỏi nơi đây còn khó hơn lên trời, khi thân phận bị bại lộ chắc chắn là chỉ có chết mà thôi.
Chàng bất giác nghe lòng quặn đau như cắt.
Mâu Nam Huê đảo mắt nhìn quanh, vẻ đầy tức giận lẫn lo lắng, song nhất thời cũng chẳng biết tính sao.
Mạnh Công Lăng buông tiếng hừ bực tức, thoáng quay người quát:
- Hắn đã không chịu tự làm lấy, hãy rửa giùm hắn đi!
Hai tùy tùng áo đen đứng sau lập tức dạ ran, sấn tới gần Mạnh Niệm Từ toan ra tay.
Mạnh Niệm Từ hét vang:
- Tránh ra, không được động đến ta!
Ðồng thời vận hết toàn lực song chưởng tống ra.
Hai gã áo đen không ngờ như vậy, liền tức mỗi người lãnh trọn một chưởng, những nghe "bình bình" hai tiếng, hai gã áo đen loạng choạng bật lùi bảy tám bước, một người ngã lăn ra đất, hiển nhiên bị nội thương.
Ðám đông lập tức nhốn nháo, song chốc lát lại lắng dịu ngay.
Mạnh Niệm Từ bản thân cũng không khỏi sửng sốt đến bật lên thành tiếng, từ nào giờ chàng chưa hề luyện võ, vừa rồi xuất chưởng chẳng qua là do quá bi phẩn, không ngờ lại đả thương được đối phương.
Mạnh Công Lăng vẫn đứng yên, cười vang nói:
- Vậy là càng không đúng rồi, một nhà nông sao lại có nội lực thâm hậu đến vậy? Chỉ vì một lời thề vớ vẩn mà dám ra tay đả thương thủ hạ của lão phu ư?
Thì ra Mạnh Niệm Từ nào biết mẫu thân chẳng những đả thông sinh tử huyền quang và hai mạch Nhâm Ðốc mà còn truyền hết nội lực chân nguyên mấy mươi năm cho chàng. Mặc dù không biết chiêu thức võ công, song chàng vận hết sức mình xuất chưởng, uy lực cũng rất là ghê gớm.
Mâu Nam Huê trố mắt, bỗng vỗ tay cả cười nói:
- Hay quá... Ðại ca, không ngờ đại ca còn cao cường hơn tiểu đệ.
Mạnh Công Lăng tức giận quát:
- Ðỗ tổng hộ pháp!
Tổng hộ pháp Ðỗ Ngũ Hành tiến ra, khum mình đáp:
- Hạ tọa có mặt!
Mạnh Công Lăng trầm giọng:
- Tiên tiểu tử này khá có sức mạnh, xin tổng hộ pháp hãy bắt lấy hắn và luôn cả tên tiểu đạo sĩ kia mang về bổn môn... Bổn tọa cần phải hỏi chúng, đừng làm chúng tổn thương tính mạng.
- Hạ tọa vâng mạng!
Ðỗ Ngũ Hành lùi sau ba bước, chầm chậm tiến về phía Mạnh Niệm Từ và Mâu Nam Huê.
Mạnh Niệm Từ biết rõ võ công đối phương trong Thiết Kỵ Môn chỉ kém hơn mỗi mình môn chủ, bèn than thầm:
- Phen này thế là hết...
Mâu Nam Huê trợn trừng mắt khẽ nói:
- Họ hiếp người quá đáng, chúng ta hãy hợp sức mà chống lại, thà chết chứ không để chúng bắt...
Mạnh Niệm Từ thầm nghĩ, đã vô phương thoát thân thà tự phơi bày thân phận, đứng trước quần hùng trách mắng Mạnh Công Lăng một trận cho hả lòng oán hận.
Trong khi ấy Ðỗ Ngũ Hành đã đi đến trước mặt chỉ còn cách chừng vài thước nữa.
Ngay khi Mạnh Niệm Từ vừa định buông tiếng mắng chửi... Thốt nhiên, một vật to đen nhánh kéo theo chiếc đuôi dài thược, kèm với tiếng rít chói lói, nhanh như chớp bay đến sau lưng Ðỗ Ngũ Hành.
Ðỗ Ngũ Hành quả là phi thường, nghe tiếng lập tức lẹ làng xoay người, vừa kịp tránh khỏi đòn tấn công đột ngột ấy.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng rền rỉ, cát đá tung bay mịt mù, nền đất lát đá trắng liền tức hiện ra một cái hố to, một quả cầu sắt to như quả dưa hấu lún sâu dưới đất.
Ðám đông lập tức nổ ra tiếng la hét kinh hoàng, Mạnh Niệm Từ và Mâu Nam Huê cùng sửng sốt đứng thừ ra tại chỗ.
Chỉ thấy trên quả cầu sắt có buộc một sợi dây nhỏ, dài gần buốn mươi trượng, thẳng đến một cây hòe sau lăng mộ.
Trên sợi dây có treo một mảnh vải dài với dòng chữ đỏ rất to là:"Huynh đệ họ Mạnh có dám đến Tam Quan Miếu hội hiện chăng?". Bên dưới là một bộ xương người màu đen.
Mảnh vải phất phơ theo gió, dưới ánh nến sáng rực, mọi người cả thảy đều nhìn thấy rõ ràng.
Trong đám đông có tiếng thảng thốt la lên:
- Cửu U lệnh chủ...
Những nghe trên ngọn cổ hòe bỗng vang lên tiếng cười rền rĩ, quả cầu sắt bay vút lên kèm theo tiếng rít chói lói, trở về trên ngọn cổ hòe.
Liền thì một bóng đen từ trên ngọn cổ hòe vọt thẳng lên không, cao hơn mười trượng, lượn quanh một vòng rồi lướt đi như cánh chim bằng, thoáng chốc đã mất dạng.
Tất cả mọi người hiện diện cả thảy đều bàng hoàng trước biến cố kinh người ấy, đứng thừ ra như phổng đá.
Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng là người bình tĩnh nhất, như là kẻ bàng quang tự nãy giờ vẫn đứng yên bất động, đến khi bóng đen trên ngọn cổ hòe khuất dạng, lão mới ngửa mặt buông tiếng cười vang nói:
- Vậy là tốt, chỉ cần ngươi dám hẹn địa điểm gặp gở là kể như ngươi đến ngày tận số rồi...
Ðoạn lại trầm giọng quát:
- Ðỗ tổng hộ pháp!
Ðỗ Ngũ Hành liền tiến tới một bước, khom mình đáp:
- Hạ tọa có mặt!
- Bổn tọa phải đi gặp vị khách thần bí kia, việc nơi đây... có lẽ tổng hộ pháp đã biết cách xử lý rồi!
Ðỗ Ngũ Hành vội nói:
- Môn chủ vạn an, hạ tọa xử lý được, môn chủ không phải nhọc tâm!
Mạnh Công Lăng hướng về các vị chưởng môn nhân bảy đại môn phái vòng tay thi lễ nói:
- Ngu huynh đệ đi sẽ về ngay, xin thứ cho đã tạm không thể hầu tiếp!
Ðoạn hai tay áo phất mạnh, chỉ nghe "vù" một tiếng, Mạnh Công Lăng đã vọt thẳng lên cao hơn mười trượng, hai cánh tay áo vung động, lướt nhanh về phía bóng đen vừa khuất dạng.
Lão tam Tiêu Dao công tử Mạnh Ðạt Tam, lão tứ Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, lão ngũ Vũ Uy môn chủ Ngốc Ðầu Thái Tuế Mạnh Vũ Hùng, lão lục Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn lần lượt phi thân lướt đi, thoáng chốc đã khuất dạng.
Ngay sau đó, tổng hộ pháp Ðỗ Ngũ Hành liền ra vẻ lãnh đạo dõng dạc nói:
- Chư vị đồng đạo, vì có sự cố bất ngờ nên xin chư vị hãy chờ tệ thượng trở về hẵng thiết đãi yến tế lăng để cảm tạ chư vị đã không quản xa xôi đến đây dự lễ...
Ðoạn trầm giọng nói tiếp:
- Các vị đường chủ ngoại ngũ đường hãy tức khắc hợp sức bắt lấy hai người kia, nhưng không được làm tổn thương đến chúng!
Năm vị đường chủ lập tức vâng lời, ào tới bao vây Mạnh Niệm Từ và Mâu Nam Huê.
Lúc anh em họ Mạnh bỏ đi, Mạnh Niệm Từ vốn định cùng Mâu Nam Huê thừa cơ đào tẩu, song bọn tùy tùng của Võ Lâm Tứ Thánh bao vây quá chặc chẽ, lại thêm chưởng môn nhân bảy đại môn phái và người của tam giáo cửu bang không ai dám để cho trọng phạm của Thiết Kỵ Môn đào thoát, nên hai người không sao tìm được cơ hội đào tẩu, để rồi bị năm vị đường chủ bao vây vào giữa.
Mâu Nam Huê đưa mắt nhìn Mạnh Niệm Từ nói:
- Ðại ca, chúng ta liều mạng với họ đi!
Mạnh Niệm Từ nghiến răng trừng mắt hét to:
- Hiền đệ hãy tránh sang bên, để tiểu huynh liều mạng với họ...
Chưa dứt lời bỗng nghe tiếng rít chói lói vang lên, trên không ánh bạc chớp lóa, rồi thì tiếng binh khí cắm xuống đất phầm phập vang lên liên hồi.
Nhưng thấy quanh Mạnh Niệm Từ và Mâu Nam Huê chừng một trượng bỗng có thêm một hàng rào bằng trường thương cắm xuống đất, trên cán phất phới một lá cờ nhỏ có hình bộ xương người màu đen.
Ðám đông lại bật lên tiếng kinh hoàng, có người thảng thốt la lên:
- Cửu U lệnh chủ!
Chỉ nghe một giọng như sấm rền quát vang:
- Tức khắc lui ra xa, cách vùng cấm địa của bổn lệnh chủ ngoài ba trượng!
Tiếng nói sắc lạnh đến rợn người, năm vị đường chủ ngơ ngẩn đưa mắt nhìn Ðỗ Ngũ Hành, nhất thời không biết nên tiến hay thoái.
Ðỗ Ngũ Hành cũng hoang mang bối rối, không biết nên quyết định thế nào.
Chỉ nghe giọng trầm lạnh kia lại quát:
- Bổn lệnh chủ chưa bao giờ hạ lệnh