Một cảnh tượng nên thơ hiện lên trong trí óc Mạnh Niệm Từ.
Trên con đường núi nhạt ánh chiều tà, một cậu mục đồng ngồi trên lưng trâu thổi sáo, ung dung đi xuống núi, thật gợi nhớ cho người về thời thơ ấu.
Chàng không hề có ý ra khỏi động, chỉ muốn ra ngoài lắng nghe một chút thôi, nhưng tiếng sáo như có một sức quyến rũ khôn cùng, khiến chàng không tự chủ được ra khỏi sơn động.
Chàng vừa ra khỏi cửa động, lập tức như ngựa sút dây cương, không còn kềm chế được nữa, bước nhanh về phía tiếng sáo.
Chàng trèo lên thung lũng, băng qua một khu rừng rậm, một quãng đường dài ngoằn ngoèo, mới tìm đến nơi phát ra tiếng sáo. Ðó là một sơn cốc nhỏ hệt như khu vườn thiên nhiên, cửa vào rất hẹp, bốn bề đồi núi bao quanh, ngào ngạt hương thơm hoa quế, cảnh sắc đẹp chẳng khác thế ngoại đào nguyên.
Tiếng sáo du dương lại từ trong cốc vọng ra.
Bỗng Mạnh Niệm Từ giật nẩy mình, thì ra trên một tảng đá to cạnh cửa cốc có dòng chữ to như sau:
"Sơn cốc đã phong tỏa, ai tự ý vào sẽ chết"
Chàng thầm nhủ:
- Chủ nhân sơn cốc này đã ngang tàng như vậy, thôi thì mình không vào thì hơn!
Ðoạn quay người toan bỏ về, song tiếng sáo quá lôi cuốn, đã khiến chàng quên ngay dòng chữ cạnh cửa cốc, lại quay người đi vào trong cốc.
Chàng vừa đặt chân vào sơn cốc, tiếng sáo bỗng ngưng bặt.
Mạnh Niệm Từ đành dừng chân, ngưng thần chờ tiếng sáo lại cất lên.
Nhưng sau một tuần trà vẫn chẳng nghe tiếng sáo cất lên nữa, chàng hết sức thất vọng, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trước mặt là một khu rừng đào.
Chàng thoáng ngẩn người, hết sức lấy làm lạ.
Lúc này đã là tháng tám, rừng đào sao lại xum xuê lá xanh hoa đỏ thế này?
Chàng như bước vào trong ảo cảnh, thơ thẩn đi vào trong rừng đào.
Khu vườn rộng bao la, vừa bước vào lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái khôn tả. Tiến dần vào, bỗng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, chỉ thấy một quả đào đỏ tươi đã chín mùi to cở miệng bát lủng lẳng trên cây trông đến phát thèm.
Mạnh Niệm Từ liếm môi thầm nhủ:
- Ðây hẳn là vật có chủ, mình không thể ăn trộm được.
Ðoạn lại tiếp tục tiến bước, phía trước vẫn bát ngát những cây đào, bỗng chàng lại trông thấy ngọn cây quả đào chín khi nảy.
Chàng bất giác sửng sốt, thầm nhủ:
- Chả lẽ mình lại lạc đường trong khu rừng đào này ư?
Ðoạn chàng thử đi lại lần nữa, kết quả cũng lại trở về nơi cũ.
Mạnh Niệm Từ không khỏi bồn chồn lo lắng, lúc này trời đã dần tối, xem ra đêm nay phải ngủ lại trong rừng rồi.
Tuy nhiên, chàng chẳng bận tâm vì phải ngủ lại trong rừng, điều chàng lo là khi Ðộc Cô Quần về đến sơn động mà không thấy chàng, ông sẽ lo lắng đến dường nào.
Hơn nữa, nếu vạn nhất có tin tức về Ðộc Mục lão ni mà không có mình trong sơn động, vậy chẳng lỡ việc còn gì...
Lúc này chàng đã cảm thấy bụng đói cồn cào, sức lôi cuốn của quả đào lại càng gia tăng, song chàng nghĩ đến đó là vật đã có chủ, đành cố nén cơn thèm khát và mỏi mệt, tiếp tục đi trong rừng. Nhưng mặc chàng đi như thế nào, cuối cùng cũng quay về ngọn cây có quả đào chín.
Ðêm dài đằng đặc qua đi, khi ánh ban mai len vào rừng đào, Mạnh Niệm Từ lại bắt đầu đi trong rừng, song một ngày nữa lại trôi qua, chàng chung quy cũng chỉ hoài công.
Sau cùng chàng đã hiểu là khu rừng đào này rõ ràng là một thế trận kỳ môn, mình không hiểu sự biến hóa của thế trận, thật khó thể thoát ra khỏi được.
Chàng bất giác nghe lòng se thắt, lúc này cơn đói hoành hành dữ dội khiến chàng cơ hồ không còn dằn nén được nữa.
Sau cùng, chàng với bàn tay run rẩy hái quả dào độc nhất kia xuống, một mùi thơm dịu len vào mũi, lập tức cơn thèm thúc đẩy chàng đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, thoáng chốc đã hết sạch.
Ngay lập tức, cơn đói khát tan biến, sự mệt mỏi cũng chẳng còn mảy may.
Chàng thở hắt ra một hơi dài, đưa tay vào lòng sờ, thấy gói bạc vẫn còn, nghĩ dù chủ nhân rừng đào có đến, chỉ cần trả tiền hậu hỉ là xong.
Thế là chàng không còn bận tâm đến việc ăn quả đào nữa, chỉ còn lo tìm cách thoát ra khỏi rừng.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng the thé vang lên:
- Chết rồi! Chết rồi!.. Quả đào của ta đâu rồi?
Mạnh Niệm Từ giật mình ngoảnh lại nhìn, bất giác rợn người.
Thì ra người vừa cất tiếng là một ông lão gầy như que củi, tóc bạc cằm nhẵn, mắt nhỏ miệng to, tuy đầy đủ ngũ quan nhưng trông vô cùng ghê rợn.
Mạnh Niệm Từ biết ông lão chính là chủ nhân rừng đào, bèn vòng tay thi lễ nói:
- Rừng đào này là của tiền bối phải không?
Lão quái nhân gầm lên:
- Không phải là của ta, chả lẽ của ngươi hay sao?
Mạnh Niệm Từ gượng cười:
- Xin lão tiền bối chớ tức giận, tại hạ bởi lạc vào khu rừng này cả một ngày đêm không sao thoát ra được.
Lão quái nhân hét to:
- Một trăm lẻ một cây đào này chính là Huyền Thiên đại trận do lão phu bày bố, ngươi làm sao mà thoát ra được...
Trầm giọng nói tiếp:
- Ngươi đã vào đây bằng cách nào?
Mạnh Niệm Từ ngớ người:
- Tại hạ... đã đi vào từ cửa cốc!
Lão quái nhân tức giận:
- Dĩ nhiên là ngươi đi vào rồi, chả lẽ ngươi bay vào được hay sao? Lão phu muốn hỏi là ngươi có trông thấy hàng chữ ở ngoài cửa cốc hay không?
Mạnh Niệm Từ giật mình:
- Có, nhưng tại hạ không bận tâm đến!
Lão quái nhân quát to:
- Vậy là chính ngươi đã ăn mất quả đào phải không?
Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng:
- Tại hạ vì không sao ra khỏi rừng, quá đói khát, không dằn được nên đã hái ăn...
Ðoạn thò tay vào lòng lấy gói bạc đưa ra nói tiếp:
- Tại hạ còn có hơn mười lạng bạc, muốn lấy bao nhiêu tùy ý lão tiền bối, để gọi là bồi thường tổn thất... nếu lão tiền bối lấy hết cũng không sao!
Lão quái nhân trán nổi gân xanh, giận dữ nói:
- Hứ, mấy lạng bạc thối tha của ngươi mà mua được quả đào của lão phu hả? Dù ngươi có mang đến hàng núi bạc thì cũng không mua được quả đào của lão phu, lão phu chỉ dành để tự ăn...
Mạnh Niệm Từ nghĩ phen này mình đã bị lão già bắt chẹt, đành cố nén lòng nói:
- Nhưng tại hạ