Editor: Diệp Hạ
Là một học sinh cấp ba, chuyện thống khổ nhất có lẽ là dù tối hôm trước có xảy ra bất cứ chuyện gì, thì hôm sau vẫn phải đi học.
Trình Mộc Quân cũng thế.
Cho dù thanh tiến độ sẽ bị dội ngược về sau, cho dù cốt truyện sẽ lệch về hướng không xác định, hắn vẫn phải đi học.
1
Từ khi xuống xe đi bộ vào cổng trường, Trình Mộc Quân luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng.
Bỗng nhiên có người chạy tới, vỗ vai hắn từ phía sau.
Trình Mộc Quân không cần quay đầu cũng biết là ai: "Chào."
Lục Thượng rất tủi thân, không biết tại sao Trình Mộc Quân lại không thèm nhìn mình, rõ ràng hôm qua ở bệnh viện còn cười một cái rất dịu dàng mà.
Sao hôm nay lại lạnh lùng vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì y gửi hai tin nhắn ngu ngốc đó? Không đúng, Trình Mộc Quân không phải người nhỏ mọn như vậy, chắc chắn là bởi vì chuyện hôn ước.
Lục Thượng nghĩ chắc chắn là sau khi về nhà Trình Mộc Quân đã suy nghĩ về hôn ước của hắn và Tô Kiểu, cảm thấy bản thân quá thân thiết với mình nên mới giữ khoảng cách.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa, Lục Thượng càng thêm kiên định với suy nghĩ giúp Trình Mộc Quân chống lại tàn dư phong kiến của mình.
Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn hôn với chả ước.
Tình yêu là tự do, là xuất phát từ ý muốn của bản thân, ép duyên là không thể được!
Trong mắt Lục Thượng, Trình Mộc Quân đã hóa thành bé đáng thương bị áp bức bởi chế độ gia trưởng phong kiến, lòng càng muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Trình Mộc Quân không hề hay biết gì về mạch não kỳ ba của Lục Thượng, lý do không để ý đến Lục Thượng rất đơn giản.
Giữ khoảng cách mà thôi.
Cốt truyện hỏng, hắn chỉ có thể hành động dựa trên kinh nghiệm của lần xuyên trước, giữ quan hệ bạn bè xã giao với Lục Thượng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái sai của mình chính là tiếp xúc với Lục Thượng quá nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
Sau khi tan học, Trình Mộc Quân đứng dậy đi tìm thầy Lâm để xin nghỉ, kể lại chuyện ngày hôm qua cho thầy nghe.
Thầy Lâm nghe xong thì gật đầu liên tục, nói: "Em về nghỉ ngơi một chút cũng tốt, dù sao ngày mai cũng thi cấp thành phố rồi, đêm nay về nghỉ ngơi đi."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy."
Khi hắn trở lại phòng học, mọi người đã đi gần hết, chỉ có một bóng người cao lớn đứng dựa vào cửa sổ, phía trước bàn của Trình Mộc Quân.
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, người nọ đứng ngược sáng nên không thấy rõ ngũ quan, quanh thân được bao bọc bởi vầng sáng màu vàng.
Trình Mộc Quân khựng lại, đáy lòng sinh ra chút cảm giác kỳ diệu, tựa như vượt qua khoảng thời gian dài, lại lần nữa gặp được cố nhân.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, người nọ nghe thấy tiếng động, lập tức nở nụ cười xán lạn với Trình Mộc Quân: "Nè, cậu đi đâu vậy, đi đi đi, đi ăn thôi."
Cảm giác đó biến mất ngay lập tức, Trình Mộc Quân mặt lạnh đi vào.
Hắn bắt đầu sửa sang lại cặp sách, lạnh lùng nói: "Tôi đã xin nghỉ với thầy Lâm, hôm nay không giải đề."
"Cái gì?"
Những lời này đối với Lục Thượng mà nói quả thật như sét đánh giữa trời quang, cùng Trình Mộc Quân đến thư viện giải đề là chuyện y chờ mong nhất ngày.
Bây giờ thời gian ở gần nhau không còn, Lục Thượng không thể chấp nhận được. Y còn kế hoạch, muốn nhân lúc làm bài hôm nay để nói chuyện với Trình Mộc Quân về cách chống lại sự độc đoán của gia trưởng.
Lục Thượng sửng sốt, hỏi: "Sao thầy Lâm lại đồng ý? Tôi thấy thầy ấy rất xem trọng lần thi này mà."
Trình Mộc Quân dọn dẹp mọi thứ xong, giương mắt nhìn về phía Lục Thượng: "Bởi vì tôi chắc chắn sẽ an toàn vượt qua cuộc thi cấp thành phố, mấy ngày nay chỉ là đưa cậu đi làm bài mà thôi."
Ừm, mấy câu như này hẳn là đã xúc phạm đến lòng tự trọng của thiếu niên 17-18 tuổi. Với tính tình của Lục Thượng, một khi bị tổn thương lòng tự trọng, có lẽ sẽ không muốn nói chuyện với hắn trong một thời gian dài.
Trình Mộc cảm thấy đây là phương pháp ổn thỏa nhất hiện giờ, kéo giãn khoảng cách, nếu vậy thì dù cho hai người cùng lên tỉnh ôn tập cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Không ngờ mắt Lục Thượng lại sáng lên: "Ý cậu là... thật ra cậu vốn không cần tham gia giải đề buổi tối, là vì giúp tôi nên mới tham gia?"
2
Trình Mộc Quân: "......" Người này bị sao thế này? Mạch não kỳ lạ vậy? Hắn không thể lường trước được trường hợp này.
1
Không còn gì để nói.
Trình Mộc Quân chỉ đành ném xuống một câu: "Cậu nghĩ nhiều rồi." Sau đó xoay người rời đi.
Nhưng mà câu này hoàn toàn không thể đả kích được Lục Thượng đang vui vẻ. Y chạy về chỗ ngồi của mình, gom mấy quyển sách nhét vào cặp, sau đó vội vàng đuổi theo.
Trên hành lang, thầy Lâm vừa lúc từ văn phòng đi ra, giữ chặt y: "Lục Thượng, em đi đâu? Không đi giải đề?"
Lục Thượng thấy bóng dáng Trình Mộc Quân sắp biến mất ở cầu thang, gấp gáp nói: "Thầy Lâm à, thầy không thể bất công thế được, hôm qua em cũng là người bị hại, hôm nay cũng muốn xin nghỉ một bữa. Hẹn gặp lại."
"......"
Thầy Lâm nhìn tốc độ Lục Thượng chạy đi, nhìn thế nào cũng không cảm thấy đứa nhỏ này giống như mới bị tổn thương.
Thôi, dù sao ngày mai cũng thi rồi, cho chúng nó thả lỏng một chút cũng được.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên thầy Lâm nhìn thấy Lục Thượng cố gắng như vậy.
Từ khi vào 10 tới nay, ông luôn sốt ruột vì đứa nhỏ Lục Thượng này, rõ ràng là rất thông minh, nhưng đầu óc lại không đặt trên học tập.
Nhưng sau khi đi thăm hỏi gia đình một lần, cẩn thận tìm hiểu tình huống của Lục Thượng, ông lại không thể trách cứ. Có một người ba như vậy, Lục Thượng có thể trưởng thành như thế này đã là rất ưu tú rồi
Đương nhiên, thay đổi ttong khoảng thời gian này làm thầy Lâm rất vui mừng. Lục Thượng như bị tiêm máu gà, giải đề vô cùng tích cực, thành tích cũng tiến bộ vượt bậc.
Xếp hạng trong đợt thi tháng cũng vào top 30, sau khi suy nghĩ cẩn thận, thầy Lâm cảm thấy đây là công lao của Trình Mộc Quân.
Nếu không... hay là để Trình Mộc Quân và Lục Thượng ngồi cùng bàn? Cảm thấy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
7
Ra khỏi khu dạy học, Lục Thượng vội vàng đuổi theo Trình Mộc Quân, hỏi: "Vậy giờ cậu đi đâu?"
Trình Mộc Quân cảm thấy hơi kỳ lạ, đây không giống Lục Thượng. Bởi vì tuy rằng y dính người, nhưng lại rất ít khi can thiệp vào hành động của hắn.
Đặc biệt là khi hắn thể hiện thái độ không muốn để ý, Lục Thượng sẽ an tĩnh chờ đợi.
Trình Mộc Quân dừng lại, nói: "Về nghỉ ngơi."
Lục Thượng lại nhíu mày, giống như đang rất rối rắm, thấy Trình Mộc Quân chuẩn bị đi, y không nín được nữa, hỏi:
"Cậu định đi gặp Tô Kiểu à?"
Thật ra Trình Mộc Quân không định như vậy, ở bên Tô Kiểu có mẹ cậu ta chăm sóc, không liên quan gì đến hắn. Nhưng hắn lại tò mò tại sao Lục Thượng lại hỏi như vậy, thế là hùa theo: "Ừm, sao thế?"
Lục Thượng nghe xong, biểu cảm càng rối rắm, do dự nửa ngày cũng không sắp xếp được từ ngữ, làm khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến mức đỏ bừng.
Trình Mộc Quân: "......" Hắn thật sự lo là tên ngốc này sẽ chết ngạt ngay tại chỗ.
"Có chuyện gì thì nói thẳng."
Lục Thượng vẫn hơi do dự: "Tôi sợ cậu nghe xong sẽ tức giận, rồi không để ý tới tôi."
Trình Mộc Quân: "Không đâu, cậu nói đi, tôi không tức giận."
Hắn không hề phát hiện cuộc đối thoại của hai người đã bắt đầu trở nên kỳ lạ, hệ thống đứng xem thì phát hiện, nhưng nó không dám nói, sợ Trình Mộc Quân thẹn quá hóa giận rồi nhốt mình trong phòng tối.
Lục Thượng được bảo đảm, đôi mắt lại sáng rực, phía sau như có cái đuôi dựng thẳng lên.
"Có phải là cậu có hôn ước với Tô Kiểu không? Tôi thấy cậu cũng không thích cậu ta lắm, tôi nói cậu nghe, chúng ta phải dũng cảm phản kháng quyền uy của người lớn, cậu nhìn tôi xem, nếu không phải dũng cảm phản kháng, nói không chừng bây giờ đã không được học cấp 3 rồi...."
Bắn nguyên một tràng dài, Trình Mộc Quân nghe mà chóng