Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 102


trước sau


Editor: Diệp Hạ

Sau khi trở về từ cuộc thi, Trình Mộc Quân lại tiếp tục cuộc sống học đường bình thường.

Ngày nọ, Trình Mộc Quân bị thầy Lâm kêu lên văn phòng.

Thầy Lâm một bên sửa bài thi, một bên thuận miệng hỏi: "Trình Mộc Quân, em nghĩ Lục Thượng như thế nào?"

Trình Mộc Quân: "Bạn cùng lớp."

Thầy Lâm ngừng bút: "Thầy còn tưởng các em là bạn bè, suốt một năm này em chưa từng giao lưu với người bạn nào nhiều như vậy."

Trình Mộc Quân sửng sốt, không ngờ là quan hệ của hai người cải thiện rõ ràng đến nỗi thầy giáo cũng nhìn ra: "Thì cũng tính là bạn bè."

Thầy Lâm cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Nếu là bạn, vậy thì em cũng nên biết một chút về tình huống nhà Lục Thượng."

"Vâng."

"Thật ra thằng bé này là một hạt giống tốt, chỉ cần cố gắng hết sức là có thể đậu vào mấy trường đại học top đầu. Nhưng em ấy luôn không quan tâm đến việc học, ban đầu thầy tưởng là em ấy ham chơi, nhưng sau khi đến nhà em ấy thăm hỏi gia đình, thầy mới biết là vì sao."

Chi tiết thì thầy Lâm không nhiều lời.

"Nhưng mà trong học kỳ này, quan hệ của em và em ấy trở nên tốt lên, em ấy cũng bắt đầu chăm học hơn, xu thế này rất tốt."

Trình Mộc Quân gật đầu, vẫn chưa nhận ra thầy Lâm muốn làm gì.

Thầy Lâm nói một hồi, thấy cũng sắp đến giờ, cuối cùng tổng kết lại: "Thầy kêu em tới là muốn hỏi ý của em, em thấy để Lục Thượng làm bạn cùng bàn của mình, cùng nhau tiến bộ như thế nào?"

"......"

Trình Mộc Quân là thủ khoa cuộc thi đầu vào, lúc trước thầy Lâm cũng dựa vào trình độ và thành tích để thuyết phục hắn chọn lớp 1.

Nhưng khi chọn lớp Trình Mộc Quân có đề ra một điều kiện.

Học sinh có thành tích tốt sẽ luôn được ưu đãi nhất định, huống chi điều kiện của hắn cũng không quá mức, đương nhiên thầy Lâm sẽ đồng ý.

Trình Mộc Quân nói không cần bạn cùng bàn, muốn ngồi ở chỗ gần cửa sổ.

Cho nên, lần này mặc dù thầy Lâm muốn để Lục Thượng ngồi cùng Trình Mộc Quân, nhưng ông vẫn trưng cầu ý kiến của Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, rồi lắc đầu: "Xin lỗi thầy, em không quen ngồi cùng người khác."

"Được rồi, em không thích thì thôi." Thầy Lâm nói: "Mọi chuyện vẫn tùy thuộc vào mong muốn của em."

"Vâng."

Chuyện đổi chỗ cứ cho qua như vậy.

Khi Trình Mộc Quân ra khỏi văn phòng, hệ thống nhảy ra hỏi: "Cốt truyện cũng đã hỏng vậy rồi, tội gì vẫn cố chấp duy trì giả thiết Lục Thượng ngồi cùng Tô Kiểu?"

Trình Mộc Quân đứng ở hành lang một hồi, không vội thu dọn đồ về nhà.

Phía dưới sân bóng rổ có người đang chơi bóng.

Thật ra chỉ liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra Lục Thượng - người nhiệt huyết nhất, nhảy cao nhất. Bên cạnh y có không ít người đang xem, không ít bạn nữ đang hoan hô cổ vũ.

Trình Mộc Quân nói: "Không phải vì giả thiết, mà là vì suy nghĩ cho bản thân mình."

Hệ thống: "Hả, là sao?"

Lúc này, Lục Thượng bật nhảy thật cao, úp bóng vào rổ, vạt áo bay lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc. Trình Mộc Quân híp mắt nhìn: "Tôi sợ mình phát bệnh, đây chỉ là một học sinh cấp ba thôi..."
2
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hệ thống: ".... Rốt cuộc là cậu OOC từ khi nào thế."

"À, đại khái là từ khi phát hiện cậu không đáng tin."

Hệ thống: "Hừ."

Ngay lúc này, điện thoại của Trình Mộc Quân vang lên, hắn cúi đầu nhìn, là Chu Tố Hương.

***

Lục Thượng chơi xong trận bóng, hưng phấn chạy lên tìm Trình Mộc Quân.

Không ngờ, nghênh đón y lại là phòng học trống rỗng.

Y đứng ở cửa, chợt nhận ra, cuộc thi đã kết thúc, Trình Mộc Quân cũng không còn lý do để chờ mình.

Mấy ngày nay, bọn họ như có một sự ăn ý ngầm kỳ diệu, mỗi ngày tan học đều cùng nhau ra khỏi trường.

Mặc dù chỉ là cùng ra cổng, đi hết một con phố, Trình Mộc Quân sẽ lên xe của mình. Nhưng trong lòng Lục Thượng, đây cũng coi như là cùng nhau tan học.

Hiện tại xem ra, có vẻ chỉ là tiện đường mà thôi.

Y không tức giận, chỉ mong ngày mai có thể cùng đi với nhau lâu thêm một chút....

Lục Thượng lặng lẽ ước nguyện, rồi lại nghĩ đến việc Tô Kiểu là hàng xóm của Trình Mộc Quân, tự nhiên thấy khó chịu.

"Lục Thượng, vừa hay em vẫn chưa về, lại đây, nói cho em một tin tốt."

Lục Thượng quay đầu lại, đối mặt với thầy Lâm, vẻ uể oải của y vẫn chưa tan đi.

"Sao vậy?" Thầy Lâm hỏi: "Em biết chuyện Trình Mộc Quân không chịu ngồi cùng bàn với em rồi à?"

"Cái gì?"

Sét đánh giữa trời quang.

Muốn đổi chỗ, đương nhiên thầy Lâm sẽ hỏi ý của Lục Thượng trước. Lúc đó thầy Lâm còn chưa nói hết câu là Lục Thượng đã gật đầu ngay, hơn nữa còn nghĩ ngày mai sẽ dọn đồ của mình đến bên cạnh Trình Mộc Quân.

Nhưng kiểu gì cũng không ngờ được, Trình Mộc Quân lại từ chối.

Có lẽ biểu cảm tổn thương của y quá rõ ràng, thầy Lâm nhìn không được nữa, an ủi: "Không còn cách nào, việc này lúc trước thầy đã đồng ý với em ấy, tên nhóc Trình Mộc Quân kia từ đó giờ đã không thích tiếp xúc với người khác, nhưng ít nhất nó đã xem em là bạn rồi."

"Vậy ạ."

Lục Thượng vẫn ỉu xìu.

Suy nghĩ của y bay về hôm Tô Kiểu mới chuyển trường đến, hôm đó Trình Mộc Quân còn chủ động mời Tô Kiểu ngồi chung với mình. Quả nhiên, có danh phận khác với không danh phận nhỉ...

Lục Thượng rất uể oải, trái tim như chìm vào vực sâu không đáy.

Thầy Lâm: "Đúng rồi, thầy đến là muốn nói cho em biết, em và Trình Mộc Quân đều đậu rồi, các em sẽ được đi lên tỉnh lỵ."

"À, đến lúc đó thầy sẽ tạo một nhóm chat, các em không thể bỏ khác môn khác, thế nên thầy sẽ đúng giờ gửi ghi chép và video bài giảng vào nhóm, em có cái gì không hiểu thì hỏi Trình Mộc Quân là được...."

Lục Thượng không nghe thấy mấy câu dong dài phía sau của thầy Lâm. Giờ trong đầu y chỉ có mỗi một câu mấu chốt đang vang vọng, thi đậu rồi, đậu rồi, đậu rồi!

Danh phận gì đó, mặc kệ đi.

Lục Thượng giữ chặt tay thầy Lâm lắc điên cuồng: "Cảm ơn thầy! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
1

Sau đó y vọt tới chỗ ngồi, xách cặp lên rồi xông ra ngoài.

Thầy Lâm dở khóc dở cười, đuổi theo hô: "Sẵn tiện em nói với Trình Mộc Quân một câu luôn nhé!"

Lục Thượng đáp lại, tay giơ cao làm dấu "OK".

Dưới hoàng hôn, thầy Lâm chắp tay sau lưng nhìn bóng dáng Lục Thượng chạy qua sân thể dục, trong lúc chạy còn xém va phải mấy người, may là nhanh nhẹn tránh được.

Ông lắc lắc đầu, cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt nhỉ."

***

Lúc này, Trình Mộc Quân đã xuất hiện trong quán cà phê gần trường học.

Ngồi đối diện hắn chính là mẹ Tô Kiểu - Chu Tố Hương.

Bây giờ cũng đã gần giờ cơm, trong quán cà phê rất ít người, tiếng nhạc du dương bay khắp quán, trong không khí phảng phất mùi của cà phê và bánh kem.

Đắng đắng ngọt ngọt.

Hai người đã ngồi đó được một lúc, sau khi gọi món xong, Chu Tố Hương cứ luôn cau mày, giống như đang do dự gì đó.

Từ trước đến nay, khi ở trước mặt trưởng bối Trình Mộc Quân luôn an tĩnh và ân cần, Chu Tố Hương không mở miệng, hắn cũng yên lặng uống cà phê, sau đó chậm rãi thưởng thức chiếc bánh Black Forest trước mặt.

Hắn rũ mắt, ăn từ từ, không vội vàng.

Chu Tố Hương do dự hồi lâu, cuối cùng chọn đi thẳng vào vấn đề.

"Tiểu Quân, có một chuyện liên quan đến Tô Kiểu và cậu bạn Lục Thượng của cháu, dì cũng rất sốc, nhưng mà...."

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, giả vờ như không biết gì, hỏi: "Sao vậy ạ?"

Chu Tố Hương nói: "Dì nghi là... Lục Thượng có thể là con của dì."

"Cái gì?" Trình Mộc Quân nhíu mày nói: "Sao có thể, Lục Thượng và Tô Kiểu trạc tuổi nhau, sao có thể là con dì?"

Chu Tố Hương uống một ngụm cà phê, sau đó mới tiếp tục nói: "Lúc trước khi dì mang thai có gặp phải tai nạn xe nên sinh non, chắc hẳn cháu cũng biết."

Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, mẹ cháu có kể."

Thật ra, ba Trình không quá tán đồng cách giáo dục Tô Kiểu của nhà họ Tô. Hai nhà có quan hệ tốt, nên cũng thường giao lưu kinh nghiệm giáo dục con trẻ.

Ba Trình cảm thấy cưng chiều quá mức là đang hại con nhỏ, cách làm này của Chu Tố Hương rất dễ xảy ra vấn đề.

Nhưng không còn cách nào, chuyện Tô Kiểu sinh non vẫn luôn làm Chu Tố Hương tràn ngập áy náy với đứa trẻ yếu ớt này, ba Tô cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Trình Mộc Quân thông minh, lại tự lập từ nhỏ, ba mẹ chưa bao giờ tránh hắn khi thảo luận những việc này, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng thảo luận với hắn.

Vì thế, hắn cũng hiểu kha khá những chuyện của nhà họ Tô.

Chu Tố Hương không cần giải thích quá nhiều Trình Mộc Quân đã hiểu, hắn hỏi: "Sao đột nhiên dì lại có suy nghĩ này?"

"Ngày đó, dì gặp được Lục Thượng ở bệnh viện, phát hiện cậu ấy rất giống ba dì hồi còn trẻ, nhưng lần đó vì vội vã chăm sóc Tiểu Kiểu nên cũng không nghĩ nhiều."

Bà thở dài: "Sau này, có lần cháu và cậu ấy đến thăm Tiểu Kiểu nhỉ? Dì càng nhìn càng thấy giống, còn cả chiều cao của cậu ấy nữa.... anh của Tô Kiểu hồi 17-18 tuổi cũng rất cao lớn, càng ngày dì càng cảm thấy không thích hợp, thế nên sau đó dì có đi điều tra tình huống của nhà cậu ấy..."

Mọi chuyện tiếp theo cứ vậy mà thành. Sau khi có được địa chỉ nhà Lục Thượng, Chu Tố Hương đã điều tra Lục Kính Tùng, biết được vợ của Lục Kính Tùng mất sớm, cũng tra ra lúc trước mẹ Lục có nằm cùng một phòng bệnh với mình.

Hơn nữa, Chu Tố Hương tìm thấy một tấm ảnh của mẹ Lục, thanh tú nhỏ gầy, Tô Kiểu rất giống bà.

Tất cả những chuyện này tuyệt đối không thể nói là trùng hợp. Là một người mẹ, Chu Tố Hương chắc chắn sẽ theo đuổi chuyện này đến cùng.


Nói tới đây, ngữ điệu của bà trở nên trịnh trọng: "Tiểu Quân, dì có thể nhờ cháu một chuyện được không?"

Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, dì cứ nói đi."

"Nghe nói lần này cháu và Lục Thượng cùng đi tỉnh ôn tập, hẳn là sẽ ở cùng một phòng. Cháu giúp dì nghĩ cách lấy một ít tóc của Lục Thượng được không?"

Trình Mộc Quân: "Dì muốn làm xét nghiệm ADN?"

Chu Tố Hương gật đầu: "Chuyện này liên quan đến hai đứa nhỏ và cả hai gia đình, dì cần phải làm thật cẩn thận, cũng hy vọng tạm thời cháu đừng tiết lộ cho Lục Thượng và Tô Kiểu biết."

"Vâng." Trình Mộc Quân đồng ý, do dự một lát lại hỏi: "Nếu thật sự là sai lầm, vậy thì Tô Kiểu phải làm sao?"

Về tình về lý, hắn đều nên hỏi câu này.

Chu Tố Hương nhíu mày nói: "Tên Lục Kính Tùng kia rất kỳ cục, Tô Kiểu mà trở về đó có lẽ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Tới lúc đó chúng ta hỏi ý của nó, xem nó muốn ở bên đó không, nếu muốn ở lại đây thì nhà của chúng ta cũng không phải nuôi không nổi một đứa trẻ."

Đáp án trong dự đoán.

Mặc dù là chuyện nhận thân đến trước mấy năm, nhưng quyết định của Chu Tố Hương vẫn giống như vậy.

Sau khi Lục Thượng trở lại nhà họ Tô, Chu Tố Hương đã cố gắng làm hết những việc mà một người mẹ có thể làm. Bà yêu thương Lục Thượng, thái độ đối với Tô Kiểu cũng không có thay đổi quá lớn.

Thứ thay đổi chỉ có tâm thái của bản thân Tô Kiểu mà thôi.

Lúc này đã đổi thành người xuyên thư Tô Kiểu, hy vọng cậu ta có thể giống như trong sách viết, hiểu rõ vị trí của mình, đừng tranh giành với Lục Thượng là được.

Hiện giờ Trình Mộc Quân đã điều chỉnh mục đích của mình, thế nên cứ thuận theo tự nhiên.

Kết thúc của quyển sách là nhà họ Tô chấp nhận để hai đứa nhỏ ở bên nhau, happy ending hạnh phúc đoàn viên.

Nếu Lục Thượng có thể hòa thuận với Tô Kiểu, làm một cặp anh em thân thiết, vậy thì cũng không khác với kết cục trong tiểu thuyết là bao.

Hệ thống: "Cậu có phát hiện điểm mấu chốt cứ bị hạ thấp dần dần không?"

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Chuyện này trách tôi được à? Ngay từ ban đầu tôi có làm bất cứ chuyện gì chưa? Thế mà cốt truyện vẫn hỏng đó thôi?"

Hệ thống không dám nói lời nào.

"Tóm lại, mặc kệ cốt truyện hỏng thế nào cũng phải làm theo cách của tôi, kiểu gì cũng đáng tin hơn trí tuệ nhân tạo là cậu."

Trình Mộc Quân đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "trí tuệ nhân tạo".

Nghe vào hệ thống thì biến thành bốn chữ "trí tuệ thiểu năng", nó bị tổn thương, chỉ có thể tủi thân nói: "Hừ ——"

"Tiểu Quân, cháu về trước đi, không lãng phí thời gian của cháu nữa, việc này thật là phiền cháu quá."

Trình Mộc Quân đứng dậy, gật đầu: "Vâng, dì Chu cháu đi trước, hẹn gặp lại."

Chào xong, Trình Mộc Quân đứng dậy rời đi, mới vừa ra khỏi cửa tiệm đã bị một người giữ chặt.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, khi nhìn thấy Lục Thượng thì chột

dạ gạt tay y ra, nhíu mày hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

Lục Thượng: "Tôi mới từ trường học ra, đi ngang qua đây tình cờ nhìn thấy cậu đang uống cà phê với dì Chu, thế nên ở cửa chờ cậu."

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, liếc y một cái: "Ở đây là tình cờ hả?"

Con đường này không phải đường từ trường đến nhà Lục Thượng, y có ngồi xe buýt cũng không cần đi qua đây.

Không ngờ Lục Thượng lại nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi mới biết một tin tốt, quá hưng phấn nên định đi dạo trên phố chốc lát, không ngờ lại có duyên gặp được cậu."

Y nói rất thản nhiên, đôi mắt sáng quắc, có vẻ không phải nói dối.

Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, nói: "Tin tốt gì?"

"Cậu không biết?"

Trình Mộc Quân: "Sao tôi lại biết?"

"Không phải cậu đang nói chuyện hủy bỏ hôn ước với dì Chu hả?" Lục Thượng buột miệng thốt ra.

Ngay lúc này, phía sau hai người truyền đến thanh âm của phái nữ: "Hủy bỏ hôn ước gì?"

Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Chu Tố Hương đứng đằng sau hai người.

"......"

"......"

Được ở gần Lục Thượng lần nữa, trái tim Chu Tố Hương run lên, nhưng dù sao bà cũng là người trưởng thành, khống chế biểu cảm rất tốt.

Bà nở nụ cười dịu dàng, gật đầu nói: "Bạn học Lục, lại gặp mặt rồi."

Lục Thượng hoàn hồn từ trong xấu hổ, gật đầu nói: "A, dì chu, chào dì chào dì."

Y vừa nói vừa yên lặng tới gần Trình Mộc Quân, bàn tay lén kéo góc áo hắn.

Bấy giờ Trình Mộc Quân mới nhận ra Lục Thượng đang muốn làm gì, chắc là có kết quả thi rồi, Lục Thượng thi đậu nên đến tìm hắn thực hiện lời hứa.

Hắn không muốn nói mấy câu "hủy bỏ hôn ước" ngu ngốc này chút nào, dù sao hai nhà cũng không nghiêm túc với việc này lắm.

Nói ra thì thật sự rất ngốc.

Trình Mộc Quân không hề muốn ngốc, nhẫn tâm quay mặt đi, không nhìn Lục Thượng nữa.

Ngay lúc này, bàn tay đang buông thõng bên hông của hắn bị chạm vào, ngón út bị khều mấy cái, hơi ngứa.

Trình Mộc Quân quay mặt qua, muốn trừng đối phương, lại bắt gặp ánh mắt tủi thân của Lục Thượng, ngay lúc này, ngón út của hắn lại bị nhéo một cái nhẹ.

Cứ hễ là tiếp xúc da thịt, dù chỉ là ngón tay thôi cũng làm lý trí của Trình Mộc Quân say goodbye. Hắn choáng váng, giống như mèo vừa hít bạc hà mèo vậy.

Đúng rồi. Chuyện đã đồng ý, đương nhiên phải làm.

Trình Mộc Quân nhìn về phía Chu Tố Hương, cố giữ một chút tỉnh táo cuối cùng, nói: "Dì Chu, có chuyện cần nói với dì một chút."

Chu Tố Hương không nhìn thấy động tác của hai đứa nhỏ, chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân và Lục Thượng rất thân nhau, lòng thầm vui vẻ, thậm chí cảm thấy đây là duyên trời định.

"Cháu nói đi."

Trình Mộc Quân: "Là chuyện hôn ước lúc trước, giờ cháu và Tô Kiểu đã trưởng thành, hy vọng sau này dì đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không ạ?"

Chu Tố Hương ngơ ngác gật đầu: "Được, không nhắc nữa không nhắc nữa."

Lục Thượng vui sướng cúi đầu: "Cảm ơn dì Chu! Hẹn gặp lại dì nha."

Nói xong, y ôm vai Trình Mộc Quân bỏ đi, để lại Chu Tố Hương với vẻ mặt mê man.

Tại sao Lục Thượng lại cảm ơn mình? Không đúng, nếu Lục Thượng đúng thật là con trai mình, thì hôn ước lúc trước hẳn là của Trình Mộc Quân và Lục Thượng.
7

Lúc nãy Trình Mộc Quân nói đừng nhắc đến chuyện hôn ước nữa, chẳng lẽ là bởi vì không thích Lục Thượng?

Chu Tố Hương lo lắng nhìn bóng dáng hai người rời đi, lại cảm thấy suy đoán này cũng không đúng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Lục Thượng đặt trên vai Trình Mộc Quân, vậy mà Trình Mộc Quân cũng không hất ra, trước giờ bà chưa từng thấy Trình Mộc Quân thân thiết với ai như vậy bao giờ.

Cho nên, cuối cùng là quan hệ của hai đứa này tốt hay không tốt?

Thế giới của người trẻ thật là khó hiểu mà.
1

Chu Tố Hương mỉm cười lắc đầu, xoay người rời đi.

***

Trình Mộc Quân ngơ ngác bị Lục Thượng kéo đi hết một con đường mới từ từ tỉnh táo lại.

Bây giờ bọn họ không tiếp xúc trực tiếp, tay Lục Thượng chỉ đặt lên vai hắn mà thôi. Đây không phải là hành động quá mức gì, trong trường có khối nam sinh kề vai sát cánh với bạn thân mình. Hành động này thậm chí còn không thể thu hút nổi sự chú ý của người qua đường.

Nếu vô tình nhìn thoáng qua, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy hai thiếu niên này đứa nào nhìn cũng đẹp mà thôi.

Mà Trình Mộc Quân lúc này lại từ chột dạ hóa giận, cứ luôn cảm thấy những người nhìn họ đã biết những suy nghĩ đen tối của hắn.

Hắn đẩy tay Lục Thượng ra, nhíu mày cả giận nói: "Đi thì đi đàng hoàng, cứ dính vào làm gì?"

Lục Thượng bây giờ đang chìm trong niềm vui vì điều ước đã thành sự thật, không hề để ý đến thái độ cọc cằn này, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tại tôi quá hưng phấn, hôm nay có quá nhiều chuyện tốt mà."

Thậm chí y còn đứng tại chỗ nhảy lên một cái, giống như làm vậy mới có thể thể hiện hết rạo rực trong lòng.

Nghe câu này xong Trình Mộc Quân không giận nổi nữa, hắn bất đắc dĩ nói: "Có phải là đậu rồi không?"

Lục Thượng: "Ừa ừa ừa... Hả? Cậu không biết à?"

"Tôi biết thế nào được, kết quả vừa mới có, tôi lại không ở trong trường."

"Đúng nhỉ..." Lục Thượng muộn màng nhận ra: "Hồi nãy tôi ở trường thầy Lâm nói tôi nghe, kêu tôi cũng nói với cậu một tiếng, nhưng tôi gửi wechat cho cậu cậu không xem, gọi điện thoại cũng không được."

Trình Mộc Quân lấy điện thoại ra nhìn: "Hết pin rồi."

Hắn ít khi dùng điện thoại, đến lúc hết pin cũng chẳng phát hiện ra, bảo sao thầy Lâm lại kêu Lục Thượng tới báo cho hắn biết.

Lục Thượng nói tới đây mới cảm thấy hơi sai sai: "Ơ, tôi còn tưởng cậu biết rồi nên mới thực hiện lời hứa, nói chuyện hủy bỏ hôn ước với dì Chu, ra à không phải à."

"Ừm."

Lục Thượng không nghĩ quá nhiều, thuận miệng hỏi: "Vậy hai người nói chuyện gì? Chuyện Tô Kiểu hả?"

Nhắc tới Tô Kiểu, Lục Thượng lại cảm thấy không vui lắm, dù bây giờ cái hôn ước kia đã thành đồ bỏ đi, nhưng cậu ta cũng là người đã từng có danh phận.

Trình Mộc Quân chuyển đề tài, hỏi: "Lúc nãy thầy Lâm kêu cậu nói gì với tôi?"

"À, là như vậy, đến lúc đó thầy Lâm sẽ tạo một nhóm chat..."

Lực chú ý của Lục Thượng nhanh chóng bị dẫn dắt, bắt đầu thuật lại lời thầy Lâm nói.

Hai người đi dọc theo con phố dài, cứ lang thang đi về phía trước, rồi hòa vào đám người nhộn nhịp. Thiếu niên mặc đồng phục, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ, đó là khung cảnh bắt mắt nhất.

***

Một tuần sau, chuyến huấn luyện Lục Thượng vô cùng chờ mong bắt đầu rồi.

Cùng lúc đó, trường học cũng bắt đầu thả một kỳ nghỉ dài bảy ngày, cách sắp xếp này có thể giảm thiểu ảnh hưởng đến việc học ở trường.

Thành phố bọn họ cách tỉnh lỵ không xa, ước chừng ba giờ đi xe bus.

Bước lên xe, Trình Mộc Quân khá sửng sốt, hắn nhìn thấy Tô Kiểu ngồi ở đằng trước.

"Sao vậy?"

Lục Thượng bị ngăn lại, khó hiểu hỏi.

Trình Mộc Quân tránh ra, gật đầu với Tô Kiểu, sau đó đi xuống hàng ghế phía sau, nhường đường cho những người phía sau lên xe.

Tô Kiểu đang định chào hỏi Lục Thượng, nhưng Lục Thượng không hề phát hiện ra cậu, vội vã đi theo Trình Mộc Quân, nhanh chóng chiếm chỗ ngồi ở hàng ghế đằng sau.

Sau khi ngồi xuống, Lục Thượng mới phát hiện Tô Kiểu ở hàng ghế phía trước đang mỉm cười xấu hổ.

Y kinh ngạc nhìn Trình Mộc Quân: "Sao Tô Kiểu lại ở chỗ này?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái: "Sao tôi biết?"

Lục Thượng càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, móc điện thoại ra xem danh sách thành viên trong nhóm, sau đó bừng tỉnh.

"Ồ, hình như cậu ta là tình nguyện viên."

Tham gia huấn luyện kín đương nhiên cần một ít nhân viên để lo mấy chuyện lặt vặt. Có vẻ như trường học đã tận dụng kỳ nghỉ bảy ngày này để phát thông báo tham gia hoạt động xã hội, tự nguyện đăng ký.

Trước đó trong nhóm có nói qua chuyện này, đại khái sẽ có năm sáu học sinh làm nhân viên công tác cùng đến tỉnh lỵ.

Lục Thượng không thể hiểu được: "Tô Kiểu này cứ quái quái thế nào, lúc trước bị thương thiếu nhiều tiết vậy, giờ được nghỉ dài hạn mà không lo đi học bù, chạy tới đây làm gì?"

Trình Mộc Quân: "Không biết."

Giọng điệu rất lạnh lùng, Lục Thượng lại thấy có gì đó không đúng.

Gần đây cứ không có việc gì là y sẽ đi lướt trang cá nhân của Chu Tố Hương, từ đó biết Tô Kiểu đã thích quấn lấy Trình Mộc Quân từ nhỏ, vô cùng thích Trình Mộc Quân.

Lục Thượng giật mình, nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Không lẽ cậu ta đã biết chuyện hôn ước bị hủy bỏ, muốn đến đây để làm cậu hồi tâm chuyển ý? Đúng rồi, cái này gọi là... là truy phu hỏa táng tràng."

Y bỗng nhiên nhớ tới một cụm từ trong đống kiến thức tình yêu mà mình vừa học được.

Trình Mộc Quân: ".... Ờ, cậu nói vậy thì cứ coi là vậy đi."

Hắn đã từ bỏ việc sửa chữa cốt truyện, với lại nói Tô Kiểu thích hắn thì cũng không sai.

Ít nhất trong cốt truyện gốc là như thế.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện