Editor: Diệp Hạ
"Tiểu Quân, làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân cứng người, cũng may giờ hắn đang mặc đồ ngủ dài tay, tuy rằng bị ôm rất chặt nhưng không tiếp xúc trực tiếp với làn da, có thể giữ bình tĩnh.
Hắn giương giọng nói: "Không có gì đâu ạ, Lục Thượng uống say."
Nói xong quay đầu nhỏ giọng: "Lục Thượng, cậu buông ra cho tôi."
Nhưng không thể ngờ...
Lục Thượng say rồi là không nghe lọt chữ nào cả, vừa dính người vừa không biết xấu hổ. Y bắt đầu chơi xấu, cúi đầu cọ mặt Trình Mộc Quân.
"Không được, cậu đồng ý đi mà, hức, tôi thi đại học tốt như vậy cậu phải thưởng cho tôi, phần thưởng là hủy bỏ phần thưởng lần trước đi...."
Cứ nói năng lộn xộn, Trình Mộc Quân không thể hiểu nổi logic của con ma men này.
Hắn vẫn chưa kịp mở miệng đã nghe Lục Thượng hoan hô: "Được rồi, quyết định như vậy đi, hủy bỏ phần thưởng lần trước, bây giờ cậu là vị hôn phu của tôi, đợi đủ hai mươi tuổi chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Trình Mộc Quân: "......" Đã hai năm trôi qua, vậy mà Lục Thượng vẫn còn vấn vương cái hôn ước không đáng tin kia.
Hắn giận tới bật cười, nổi hứng hỏi: "Ai nói đã lật đổ ba hòn núi lớn, không thể để tàn dư phong kiến tồn tại nhỉ?"
Lục Thượng cười ngu, chọn làm lơ: "Cho cậu sờ cơ bụng, đồng ý nha?"
"......"
Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, lúc đang định đẩy người ra lại cảm thấy vai trĩu xuống, cả người Lục Thượng đổ lên người hắn.
Vì quá bất ngờ, Trình Mộc Quân không kịp chống đỡ, ngả người về phía sau, đặt mông xuống đất.
Cũng may đằng sau hắn là sân cỏ mềm mại, ngồi xuống không có cảm giác gì, chỉ là cơ thể nặng nề bên trên làm hắn hơi khó thở.
Chết hơn ở chỗ, mặt Lục Thượng dán lên xương quai xanh của hắn, da thịt tiếp xúc mang đến cảm giác nóng rực, làm hắn như mất hết sức lực.
Cũng may, lúc này có một giọng nói vang lên.
"Cần giúp không?"
Trình Mộc Quân ngẩng mặt, chạm mắt với ba Trình.
Trước nay chưa bao giờ hắn cảm thấy xấu hổ như vậy: "Ba, ba đừng đứng đó xem trò vui nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng ba Trình không nhịn được nữa, vừa cười vừa ngồi xổm xuống giúp Trình Mộc Quân thoát vây.
Giờ đưa người về nhà họ Lục cũng không thích hợp, thế là họ dứt khoát đưa người đến phòng cho khách trong nhà, dù sao Lục Thượng cũng không phải mới ở đây lần một lần hai.
Sau khi ném người lên giường, Trình Mộc Quân và ba Trình ra ngoài, lại gặp phải Tôn Văn Nguyệt lên lầu xem tình hình.
Biểu cảm của ba người đều có hơi xấu hổ, ba Trình do dự một chút rồi quyết định giao trường hợp này cho Tôn Văn Nguyệt xử lý.
"Tôi đi ngủ trước, ngày mai còn phải họp."
Tôn Văn Nguyệt đóng cửa phòng cho khách lại, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mộc Quân, rốt cuộc con xem Lục Thượng là gì?"
Trình Mộc Quân: "Không có xem là gì cả, như vậy cũng khá tốt."
Tôn Văn Nguyệt: "Vậy con chắc chắn... có thể tiếp xúc với Lục Thượng?"
"Vẫn ổn, con không bài xích cậu ấy." Trình Mộc Quân ngập ngừng: "Ít nhất... cậu ấy không làm con cảm thấy ghê tởm."
Thật ra một năm trị liệu ở nước ngoài cũng có tác dụng phụ, ban đầu tiếp xúc da thịt trên phương diện nhỏ sẽ không làm Trình Mộc Quân phát bệnh, nhưng sau khi điều trị bằng phương pháp giải mẫn cảm lại làm hắn cảm thấy chán ghét khi tiếp xúc với người khác.
Không phải ghê tởm người khác, mà là ghê tởm căn bệnh của bản thân.
Tôn Văn Nguyệt nghe vậy cũng yên tâm: "Vậy là tốt rồi, con... Thôi, cứ làm theo ý con muốn là được."
Bà nở nụ cười dịu dàng, khi xoay người định đi thì bỗng nhiên nghe Trình Mộc Quân hỏi: "Mẹ, con mượn một thỏi son được không?"
Sáng hôm sau.
Lục Thượng mơ màng tỉnh dậy.
Đây là đâu?
Hơi lạ, nhưng cũng hơi quen, nhưng chắc chắn không phải phòng y.
A, đúng rồi, là phòng cho khách nhà Trình Mộc Quân. Sao mình lại ở đây?
Đau đầu quá.
Ký ức của Lục Thượng vẫn còn đang chạy trốn, y nhíu mày suy nghĩ một lát mới nhớ ra, hôm qua y đi ăn ở ngoài, ở dưới sự giúp sức của mấy anh em đã nghĩ ra một kế hoạch tỏ tình hoàn hảo.
Hừm.
Lục Thượng hạnh phúc ngồi nhớ lại kế hoạch tỏ tình, cảm thấy không chê vào đâu được, nhất định là có thể để lại kỷ niệm lãng mạn nhất.
Còn tại sao lại ở trong nhà Trình Mộc Quân thì tạm thời y vẫn chưa nhớ ra, thôi đi rửa mặt đã.
Lục Thượng đứng dậy, quen cửa quen nẻo mà đi đến phòng tắm, ở phòng cho khách tự nhiên như phòng mình.
Vào phòng tắm, Lục Thượng dại ra.
Y chớp mắt, không thể tin vào thứ mình nhìn thấy. Trên trán y có hai chữ màu đỏ.
【Không được❗️】
Dấu chấm than lớn hơn hai chữ kia nhiều, thể hiện rõ sự phẫn nộ to lớn của người viết.
Lục Thượng nhìn chằm chằm hai chữ kia một lát, từng mảnh ký ức từ từ hiện ra. Y cứng người, quên cả chớp mắt, trong lòng chỉ có mấy chữ lặp đi lặp lại.
Xong đời.
Xong đời.
Kế hoạch hoàn hảo gì chứ, kỷ niệm hoàn hảo gì chứ, thứ ở lại trong lòng Trình Mộc Quân chỉ có hành động ngu ngốc của mày thôi! Lục Thượng!
Trình Mộc Quân ngủ một giấc thật ngon. Sau khi dùng son môi viết hai chữ đó trên trán Lục Thượng, hắn tức khắc cảm thấy vô cùng sảng khoái, gần như đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Hiếm khi hắn ngủ quên, lúc tỉnh lại đã là 9 giờ.
Rửa mặt xong, vừa xuống lầu đã bị Tôn Văn Nguyệt giữ lại.
"Tiểu Quân, con đi xem Lục Thượng thử xem? Đến giờ nó vẫn chưa ra khỏi phòng, không có chuyện gì chứ?"
Trình Mộc Quân nghe xong cũng cảm thấy không đúng lắm. Lục Thượng làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, khi họ đi tập huấn, hắn mà dậy là Lục Thượng cũng sẽ dậy, sau đó họ sẽ xuống chạy bộ buổi sáng.
Chuyện này hơi lạ.
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, để con đi xem."
Hắn vội vàng xoay người bước nhanh lên lầu, đẩy cửa phòng cho khách ra, nhìn thấy bên trong tối om.
Rèm cửa chưa kéo ra, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.
Trình Mộc Quân gọi: "Lục Thượng?"
Không trả lời.
Đừng nói là xảy ra chuyện thật rồi nhé?
Hắn đi thẳng vào, lại thấy trên giường không có ai: "Lục Thượng?"
Trình Mộc Quân hơi nôn nóng, khi quay người lại đá phải thứ gì đó trong góc, hắn hoảng sợ, với tay ấn mở đèn.
".... Cậu ở chỗ đây làm gì vậy?"
Trong góc tường, Lục Thượng đang cuộn mình lại, hai tay ôm đầu gối.
"Tôi đang suy nghĩ."
Trình Mộc Quân: "Suy nghĩ cái gì? Nghĩ xem mình đã làm chuyện ngu ngốc gì sau khi uống một ly rượu hả?"
Đêm qua, Trình Mộc Quân đã gửi tin nhắn hỏi Khâu Phi Vũ, sau đó biết được Lục Thượng uống một ly là gục, gục xong thì đi làm chuyện vĩ đại.
Lục Thượng ngẩng đầu, định nói gì đó lại thấy Trình Mộc Quân bật cười.
"Sao cậu vẫn giữ hai chữ này thế?"
Một đêm trôi qua, Trình Mộc Quân đã không còn để ý chuyện hôm qua nữa, mấy chuyện kiểu như này, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Lục Thượng chớp mắt, vẻ mặt sám hối: "Tôi muốn giữ lại để nhắc nhở bản thân, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc thế này nữa."
Nói xong, y lấy điện thoại ra đưa cho Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân không hiểu: "Làm gì?"
"Chụp cho tôi một tấm, tôi muốn giữ gìn nó, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân."
Trình Mộc Quân: "Cậu có thể tự chụp."
"Không được, tự chụp không đủ để trừng phạt, cậu chụp mới có thể nhắc nhở tôi mọi lúc."
"Tách". Hình ảnh được chụp lại.
Chuyện ngoài ý muốn này dường như cứ trôi qua như vậy.
Trình Mộc Quân không nói tới, Lục Thượng cũng không nhắc lại.
***
Một tuần sau kỳ thi đại học là sinh nhật Lục Thượng.
1
Tới lúc đó y mới chính thức tròn 18 tuổi, nhà họ Tô rất nhiên là rất vui vẻ, nhưng họ cũng không vì việc này mà tổ chức bữa tiệc thương nghiệp gì đó.
Tô Học Cần và Chu Tố Hương vẫn rất tôn trọng ý kiến của Lục Thượng, vì thế Lục Thượng chọn mời mấy người bạn thân đi biển nghỉ mát.
Hành trình năm ngày bốn đêm, xem như là chuyến du lịch tốt nghiệp.
Đương nhiên, Trình Mộc