Editor: Im back baby ????
5
Khi Trình Mộc Quân mở mắt ra, trước mặt hắn vẫn là bộ trà cụ Tiêu Ngật Xuyên đưa đến. Hắn nhìn chằm chằm trà cụ một lát, sau đó nhíu mày đứng dậy đóng nắp hộp lại, rồi nhét thẳng xuống phía dưới bàn trà.
Hệ thống: "Cậu bị sao vậy?" Nó nhận ra cảm xúc của Trình Mộc Quân không đúng lắm.
Trình Mộc Quân nằm xuống sô pha, thẫn thờ nhìn trần nhà: "Không có gì, để tôi yên một lúc."
Hệ thống không dám lên tiếng, an tĩnh lại.
Bên ngoài, mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh nắng vàng óng chiếu từ cửa sổ xuống đến sàn nhà rồi từ từ mờ đi. Phòng khách chìm trong bóng tối, Trình Mộc Quân vẫn không có động tĩnh.
Hồi lâu sau, hệ thống nhịn không được hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Trình Mộc Quân không đáp, đứng dậy cầm chiếc hộp dưới bàn trà lên, sau đó ra ngoài.
Hắn đứng trước thùng rác, lạnh mặt ném trà cụ vào, khi nghe thấy tiếng vỡ vụn, biểu cảm từ từ nhẹ nhàng lại.
Sau khi đập cái cuối cùng xong, Trình Mộc Quân vỗ tay: "Rồi, ok rồi."
Lúc này hệ thống mới lẩm bẩm: "Bộ trà cụ này không rẻ đâu nhỉ?"
Trình Mộc Quân cười, "Đồ tôi đưa cho Tiêu Ngật Xuyên rất nhiều, nếu tính ra thì y còn thiếu tôi không ít, không sao cả."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, Trình Mộc Quân vừa mới dứt câu, điện thoại đã vang lên.
Đúng là Tiêu Ngật Xuyên.
Trình Mộc Quân nhận cuộc gọi, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ: "Alo, xin chào."
Tiêu Ngật Xuyên bên kia thoáng sửng sốt, từ khi Trình Mộc Quân xảy ra chuyện tới nay, y chưa từng nghe đối phương nói chuyện với mình bằng giọng điệu thế này.
Thế là y cũng thả nhẹ giọng, hỏi: "Có thích bộ trà cụ kia không?"
Trình Mộc Quân: "Thích, rất thích, tiếng vỡ cực kỳ hay."
Tiêu Ngật Xuyên im lặng một chút, nhưng không hề tức giận, chỉ nói: "Nếu em thích, lần sau tôi sẽ đưa qua một bộ khác."
"Không cần." Trình Mộc Quân bỗng nhiên cảm thấy không thú vị nữa: "Chúng ta không thân cũng chẳng quen, không thích hợp, lần này nhận trà cụ của anh là vì nghe mấy đứa bạn nói lúc trước tôi tặng rất nhiều đồ cho anh, tôi định để hòa nhau thôi."
Trình Mộc Quân ngừng một chút rồi tiếp tục: "Không cần biết anh có phải là bạn trai tôi hay không, dù sao giờ tôi cũng không nhớ rõ, thế nên mọi chuyện trước kia cứ dừng ở đây đi, đừng tới tìm tôi, rất phiền."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn dứt khoát cúp điện thoại, sau đó vung tay quẳng cái hộp đựng đi.
"Á ——" Một tiếng thét vang lên.
Trình Mộc Quân quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên ôm bóng rổ đi ra từ phía sau thân cây.
"Xin lỗi xin lỗi." Trình Mộc Quân phát hiện cái hộp mình ném đã rơi trúng đùi thiếu niên này.
Hắn đi qua, khom lưng muốn nhìn xem đối phương có bị thương ở đâu không, không ngờ thiếu niên kia lập tức nhảy dựng lên lùi về phía sau một mét.
"Không sao không sao, em không bị gì hết."
Trình Mộc Quân đứng dậy nhìn cậu ta, là một gương mặt xa lạ. Nhưng thật ra cũng rất tuấn tú, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Có khá ít người ở gần đây, Trình Mộc Quân hỏi: "Cậu mới dọn đến à?"
Thiếu niên gật đầu: "Ừm, nhà em ở đó."
Cậu chỉ về một hướng, là biệt thự đối diện nhà Trình Mộc Quân, cao hơn nhà hắn một chút.
Trình Mộc Quân mỉm cười: "Ừm, chào cậu, tôi tên Trình Mộc Quân."
Hàng xóm với nhau, khách sáo một chút là thái độ bình thường.
"Anh Mộc Quân, em tên Tô Thượng, mới dọn đến đây không lâu, thật ra em đã gặp anh rất nhiều lần, cũng muốn đến chào hỏi anh nhưng lại không có cơ hội..."
1
Trình Mộc Quân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu, "Tô Thượng? Là Thượng nào?"
"Thượng trong huống chi (尚且)." Tô Thượng nở nụ cười, cái răng nhanh nhòn nhọn lộ ra.
Trình Mộc Quân sửng sốt một lát, sau đó gật đầu, "Ừm, tôi về trước..."
"Ầy."
Tô Thượng ủ rũ nhìn anh hàng xóm đẹp trai về nhà. Cậu rất buồn, vất vả lắm mới lấy hết can đảm đến gần, thế mà ngay cả wechat cũng không có.
Nhưng mà dù gì cũng đã biết tên rồi, lần sau chắc chắn sẽ có thể tiến thêm một bước. Tô Thượng lấy lại tinh thần, ôm bóng rổ xoay người chạy đi.
Chỉ là, ở nơi cậu không nhìn thấy, phía sau cửa sổ tầng trệt của biệt thự xuất hiện một phóng người.
Trình Mộc Quân nhìn thiếu niên kia chạy xa, nói: "Hệ thống, dữ liệu của các thế giới có liên quan đến nhau không?"
Hệ thống: "Sao có thể, mấy thế giới độ kiếp đều độc lập, giả thiết của các thế giới khác nhau đều khác nhau, nếu có liên quan thì chắc chắn sẽ rối loạn."
Trình Mộc Quân: "Thế tên Tô Thượng lúc nãy là thế nào?"
Hệ thống: "Tôi không biết, chắc là trùng hợp, dù sao tên người có rất nhiều, ghép đại là ra. Hơn nữa, Tô Thượng này cũng không..."
"Không gì?"
"Không có không có, chỉ là một hàng xóm không quan trọng mà thôi."
Trình Mộc Quân biết mình sẽ không moi được gì từ chỗ hệ thống nên cũng lười hỏi lại, dù sao ở thế giới trừng phạt coi như nghỉ phép, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Ngày hôm sau.
Trình Mộc Quân tỉnh lại trong tiếng ồn ào.
Hình như bên ngoài có người chuyển nhà, ồn quá.
Hắn nhíu mày trở mình, nhưng cơn buồn ngủ vẫn vô tình vứt bỏ hắn.
Trình Mộc Quân thấy hơi bực bội, đứng dậy muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dọn vào nhà bên cạnh.
Hắn kéo rèm cửa, đi ra ban công nhìn xuống phía dưới.
Như là tâm linh tương thông, người đứng ở cổng cách vách đang nhìn chằm chằm nhân viên chuyển nhà cũng ngẩng đầu lên.
Tiêu Minh Duệ, ngay khi chạm mắt với Trình Mộc Quân, hắn lập tức nở nụ cười, lúm đồng tiền bên môi xuất hiện.
Mười phút sau, Trình Mộc Quân rửa mặt, thay quần áo xong đi ra ngoài, Tiêu Minh Duệ đã đứng đợi ở ngoài sân.
Tiêu Minh Duệ cười tủm tỉm nói: "Chào buổi sáng, không ngờ lại trùng hợp vậy, thế mà em lại là hàng xóm của tôi."
Trình Mộc Quân bị hắn chọc cho vui vẻ: "Anh cũng biết giả vờ nhỉ, mua nhà khi nào?"
Tiêu Minh Duệ nói: "Trùng hợp thật, lúc tôi mới về nước đã bắt đầu đi xem nhà, sau đó chọn được căn này. Lần trước đến thăm nhà em mới phát hiện là hàng xóm."
"Vậy sao lần trước không nói với tôi?"
Tiêu Minh Duệ: "Thế này không phải rất vui sao?"
Ngay lúc này, cửa sổ tầng 3 của biệt thự đối diện mở ra, một khuôn mặt hưng phấn ló ra ngoài.
"Anh Mộc Quân! Là anh sao, em nghe thấy tiếng của anh..."
Khi nhìn thấy Tiêu Minh Duệ, giọng cậu lập tức im bặt.
Tiêu Minh Duệ cũng ngẩng đầu nhìn qua, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, có phải là có chỗ nào sai sai rồi không, sao tôi cứ cảm thấy thế giới trừng phạt này càng ngày càng quái lạ?"
Hệ thống: "Không sao, lập tức tiến vào thế giới tiếp theo đi."
"Nhanh vậy?"
Trình Mộc Quân không rõ thời gian ra vào sắp xếp như thế nào, nhưng hắn cũng không quan tâm, gật đầu với Tô Thượng, sau đó lại nói với Tiêu Minh Duệ: "Anh cứ làm việc đi, tôi đi ăn gì đó đây."
Nói xong, hắn xoay người vào phòng.
Sau khi ngồi trên sô pha phòng khách, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
"Truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——"
***
Lần này, nơi xuất hiện vẫn là nơi rất bình thường, cơ thể cũng là cơ thể rất bình thường.
Nhìn bày trí trong phòng thì hẳn là phòng khách sạn.
Trình Mộc Quân nói thẳng: "Hệ thống, kịch bản."
"Đến đây."
Thế giới hiện đại
Bối cảnh: Giới giải trí
Nhân vật: Kim chủ pháo hôi của nhân vật chính thụ
Phân loại cốt truyện: Hỏa táng tràng, đổi công
Xác suất độ kiếp thành công: 80%
Cốt truyện cũng không quá phức tạp, "Trình Mộc Quân" là đạo diễn thiên tài, cũng là phú nhị đại ăn chơi có tiếng trong giới giải trí.
Hắn đã nhìn trúng vai chính thụ Vệ Dịch Thần ngay khi cậu vừa xuất đạo, bao dưỡng cậu, cho cậu vô số tài nguyên, nâng cậu lên trời cao. Vệ Dịch Thần cũng dần dần yêu "Trình Mộc Quân" thật lòng.
Nhưng trước nay "Trình Mộc Quân" lại chưa từng quý trọng tình cảm của cậu, vẫn luôn bao dưỡng mấy tình nhân khác ở bên ngoài, chưa bao giờ biết quay đầu.
Cứ như vậy qua mấy năm, Vệ Dịch Thần mệt mỏi nói chia tay, "Trình Mộc Quân" lại bỗng nhiên nhận ra Vệ Dịch Thần tốt, bắt đầu truy thê hỏa táng tràng.
Mặc dù Vệ Dịch Thần đã tuyệt vọng, nhưng lại không thể buông bỏ hoàn toàn, khi đang rối rắm, cậu vô tình phát sinh quan hệ với một người đàn ông không biết tên họ, dâng thân xử nam lên.
1
Trình Mộc Quân nhìn đến đây, trầm ngâm: "Vì sao bị bao dưỡng mấy năm mà Vệ Dịch Thần vẫn là xử nam."
Hệ thống: "Bởi vì cậu không được."
Trình Mộc Quân nhéo sống mũi: "Tôi nhớ hình như sinh lý của tôi không