Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Lý âm trầm đến nỗi dường như giây tiếp theo sẽ nổi sấm ầm ầm, Trình Mộc Quân dại ra, không biết kế tiếp sẽ phát triển thành cái dạng nào.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, thanh tiến độ."
"Không giảm."
Rất tốt, chỉ cần ổn định thì vẫn có thể thắng. Trình Mộc Quân bất động duy trì thiết lập, trong lòng lại nôn nóng cực kỳ, hận không thể thay Tần Lý chạy đến ôm Tống Cảnh Thần lên theo kiểu công chúa, sau đó trao một hôn tràn ngập áy náy cùng đau lòng.
Có lẽ là nôn nóng của Trình Mộc Quân thật sự cảm nhiễm đến Tần Lý. Y khom lưng, dưới ánh mắt mong chờ của Trình Mộc Quân, tùy tay nâng Tống Cảnh Thần vừa mới bị y bất cẩn đẩy té trên mặt đất.
Động tác rất tùy tiện, giống như chỉ đang xách một cái vali lên.
Trình Mộc Quân: "......" Xong đời, hình như hắn đã nghe thấy tiếng thanh tiến độ kêu rên.
Nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc, Trình Mộc Quân bị kéo lên, trực tiếp bị ôm lấy thắt lưng đi ra khỏi phòng.
"Đợi ——" Du Thiếu Ninh chật vật đứng lên, đuổi theo vài bước, lại chỉ có thể nhìn thân ảnh Tần Lý và Trình Mộc Quân biến mất. Hắn đứng ở cửa nhìn hai người thân mật, cảm thấy có chút vắng vẻ, trong lòng không quá thoải mái.
Nhưng......
Hắn không có lý do gì để đuổi theo.
Du Thiếu Ninh về lại phòng, ngồi phịch xuống ghế, cầm bình rượu trên bàn nốc một ngụm. Những người trong phòng đều đang xem cuộc vui, không ai nghĩ rằng đây là vấn đề lớn, nhanh chóng sôi nổi lên một lần nữa.
Không bao lâu, Du Thiếu Ninh gục.
Tống Cảnh Thần ở nhà Tần Lý, tự nhiên gánh vác trọng trách đưa Du Thiếu Ninh về nhà. Y đỡ Du Thiếu Ninh lên taxi, ném người lên băng ghế phía sau.
Xe chạy được một nửa, Du Thiếu Ninh say như chết nhìn như đã hơi tỉnh táo một chút, ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ lầm bầm lầu bầu.
"Vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, Tần Lý hoàn toàn không bỏ trợ lý Trình...... Không được, trợ lý Trình cậu ấy......"
Tống Cảnh Thần cũng không để ý Du Thiếu Ninh mơ màng đang nói cái gì, ngơ ngác xuất thần, qua hồi lâu mới đột nhiên hỏi một câu.
"Trợ lý Trình làm sao vậy?"
"Cậu ấy......" Du Thiếu Ninh nói một nửa, đột nhiên ngừng lại, dù ý thức mơ hồ vẫn cảm thấy không thể nói lung tung, "Đây là bí mật, không thể nói bậy."
Tống Cảnh Thần rũ mắt xuống, không tiếp tục hỏi.
***
Trình Mộc Quân bị Tần Lý nhét vào ghế sau, lại thấy y kêu tài xế đến rồi hung hăng đóng cửa xe, một loạt động tác nước chảy mây trôi.
Nếu không phải toàn bộ hành trình không nói lời nào, động tác đóng cửa xe cũng rất mạnh, thì hoàn toàn không có chỗ nào kỳ lạ......
Mới là lạ.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Lý, nếu không phải lo mình sẽ OOC thì hắn đã nhào lên nắm cổ áo y điên cuồng chất vấn tên này phát điên cái gì rồi.
Tần Lý khí thế xách Du Thiếu Ninh lên, lại mạnh mẽ ôm thắt lưng hắn kéo đến bãi đỗ xe, lại gọi điện thoại kêu tài xế, một loạt hành động hoàn toàn không giống như uống say.
Nhưng nếu Tần Lý không uống say thì sao có thể giải thích chuyện y ném Tống Cảnh Thần ở lại rồi chạy.
Thôi, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là độ sửa chữa cốt truyện của hắn.
Trình Mộc Quân run rẩy hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ của tôi thế nào."
Thở dài một tiếng, hệ thống không hé răng, trực tiếp mở thanh tiến độ ra.
Hai mắt Trình Mộc Quân tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Số 50% đầy máu làm đôi mắt hắn đau đớn, hắn cảm thấy mình sắp tắt thở rồi. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt mà thanh tiến độ lại trở về 50%?
Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt, lại còn không thể biểu hiện ra ngoài, cố tình giờ phút này Tần Lý còn không thức thời mà mở miệng.
"Trình Mộc Quân."
Nghe thanh âm lãnh đạm của Tần Lý, lửa giận của Trình Mộc Quân lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu, nói một câu không hề suy nghĩ.
"Đừng nói chuyện với tôi." Vừa dứt lời đã hối hận.
OOC rồi....
Quả nhiên, Trình Mộc Quân hít sâu một hơi rồi nhìn qua, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tần Lý. Mấy năm nay hắn chưa từng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Tần Lý bao giờ.
Xong đời.
Trình Mộc Quân kêu rên trong lòng, biểu cảm trên mặt căng thẳng, dùng hết năng lực khống chế để duy trì thiết lập nhập diễn. Hắn cười thảm một tiếng, "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện cùng ngài, để tôi bình tĩnh một chút được không?"
Nói xong Trình Mộc Quân lại lo lắng Tần Lý hỏi thêm, bây giờ hắn rất khó chịu, bỗng nhiên bị trừ độ hoàn thành đã kích phát một mặt âm u của hắn.
Cảm giác mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát làm Trình Mộc Quân muốn phát bệnh, hơn nữa Tần Lý trước mặt còn mặc một cái hoodie đen không biết lấy từ đâu ra, càng làm hắn khó chịu gấp bội.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, phát bệnh sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng nghiêm trọng, vì thế hắn chỉ có thể lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Trình Mộc Quân tùy tay lấy một chai Whiskey từ tủ lạnh ra, lại cầm thêm một cái ly thuỷ tinh, đến chuyện bỏ thêm một viên đá cũng lười, trực tiếp uống.
Tần Lý há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Hai người cứ duy trì không khí trầm mặc như vậy đến khi về tới nhà. Chờ Trình Mộc Quân đè nén xúc động xong, xe cũng dừng lại.
Tần Lý xuống xe trước, ngay sau đó lại đi qua bên kia mở cửa xe ra, sau đó vươn tay.
Trình Mộc Quân không thể hiểu được, chớp chớp mắt, ngày thường đều là hắn mở cửa cho Tần Lý, đây là chuyện gì vậy? Tuy rằng hắn đã đè nén xúc động xuống, nhưng vẫn có chút oán khí.
Hắn nhìn chằm chằm tay Tần Lý một lát, bỗng nhiên nói một câu quái gở, "Không phiền Tần tổng." Nói xong trực tiếp xuống xe, không đỡ tay Tần Lý.
Chân vừa chạm đất, Trình Mộc Quân liền cảm thấy không đúng, hai cái đùi mềm như bông, như đang dẫm lên đám mây, ngay sau đó là đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ luôn xuống đất.
"A."
Tần Lý tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo Trình Mộc Quân lại, tay ôm eo hắn, hơi dùng sức kéo người sát lại phía mình.
"Em say rồi." Ngữ khí lạnh nhạt không gợn sóng, tự thuật một sự thật.
"......" Trình Mộc Quân không mạnh miệng cũng không nháo nữa, thành thật chịu Tần Lý ôm vào phòng. Dù sao giờ Tống Cảnh Thần cũng không có ở đây, làm càn một chút hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện đâu.
Tần Lý đỡ Trình Mộc Quân lên lầu, đến phòng ngủ của hắn.
Lý trí Trình Mộc Quân đã bắt đầu mơ màng, thân thể không chịu khống chế. Hắn đờ đẫn ngồi ở mép giường, sau đó nhìn Tần Lý nửa ngồi xổm xuống, giơ tay chạm lên nút áo sơ mi của mình.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, ẩn chứa sự nam tính cẩn thận cởi nút áo của hắn, tốc độ rất nhanh.
Trình Mộc Quân sửng sốt, trì độn giơ tay nắm lấy cổ tay Tần Lý, "Anh làm gì?"
Tần Lý ngẩng đầu, mái tóc chải gọn gàng đã trở nên có chút lộn xộn vì lần lộn xộn trong hội quán, vài sợi tóc rũ ở trên trán, che đi màu sắc nguy hiểm.
"Tắm giúp em," Tần Lý tạm dừng một chút, "Hay là em muốn mang một thân đầy mùi rượu rồi lên giường ngủ?"
Tất nhiên là trợ lý Trình tính cách kỳ quặc không thể chịu đựng lựa chọn phía sau được, hắn chớp chớp mắt, sau đó buông lỏng tay.
Lát sau, Trình Mộc Quân lại cảm thấy men say dâng lên, nhìn quần áo trên người Tần Lý cực kỳ không vừa mắt. Ngón út tay trái hắn hơi run lên, cuối cùng thì lý trí cũng không thể áp chế xúc động muốn phát bệnh nữa.
"Quần áo ở đâu ra?"
Tần Lý sửng sốt, ngẩng đầu thấy thần sắc nghiêm túc của Trình Mộc Quân, theo bản năng giải thích, "Hôm nay mới vừa xuống máy bay là bọn họ đã đợi sẵn ở sân bay, tôi bị kéo đi ăn sinh nhật Cảnh Thần. Đồ tôi mang theo đều là tây trang, họ nói đi hội quán quá kỳ quái, vậy nên liền kéo tôi đi chọn quần áo khác."
Trình Mộc Quân căn bản không quan tâm chuyện này, thứ hắn để ý chính là tên ngu ngốc nào đã chọn ra