Editor: Diệp Hạ (dphh___)
"Lần nào mà cậu cảm thấy hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát thì y như rằng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng.
Nụ cười trên mặt Trình Mộc Quân cứng đờ, cẩn thận nhớ lại mấy chuyện trước đây, càng nghĩ càng kinh hãi. Hắn ngồi dậy, "Không được, tôi phải hành động thôi, vẫn nên chủ động dọn ra thì tốt hơn, bằng không với tính cách kia của Tần Lý chắc cũng ngại mở miệng."
Nói làm là làm ngay.
Trình Mộc Quân đứng dậy thu dọn vài món quần áo và đồ tùy thân, chuẩn bị lượn đi. Hắn kéo vali ra mở cửa, lập tức bị hoảng sợ.
Ở cửa có một người eo lưng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc, đứng ở kia giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Trình Mộc Quân im lặng một lát, sau đó nói: "Phiền tránh ra."
Tần Lý: "Em ở đâu? Công ty?"
"Cũng đã như vậy rồi mà anh còn muốn tôi ở công ty tăng ca?" Trình Mộc Quân nói xong đẩy Tần Lý ra.
Nói thật, sức lực của hai người không phải cùng một cấp bậc, thế nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào là Tần Lý đã tránh ra ngay.
Trình Mộc Quân thầm nghĩ, quả nhiên không sai, Tần Lý ngại mở miệng kêu mình dọn đi, giờ chủ động rời đi đối phương cũng sẽ không ngăn cản.
Lúc lướt qua nhau, Trình Mộc Quân nghe được một câu.
"Xác định được nơi ở rồi thì nói cho tôi một tiếng."
***
Sau khi ổn thỏa ở khách sạn, Trình Mộc Quân cũng không báo cho Tần Lý biết, dù sao thì vẫn đang đi theo thiết lập, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hắn nằm dài trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó mới hỏi nói: "Hệ thống, độ hoàn thành thế nào?"
Hệ thống: "70%"
Trình Mộc Quân rất vừa lòng, xem ra cho dù chi tiết hơi sai một chút, thế nhưng chỉ cần ổn định thiết lập, phương hướng chung không sai lệch thì thanh tiến độ vẫn có thể tăng lên.
Chủ động dọn ra hay là Tần Lý bắt hắn dọn ra có lẽ cũng không quan trọng.
Mấy ngày kế tiếp Trình Mộc Quân không đi làm, xin nghỉ phép trốn trong khách sạn để tránh mọi người, tuân theo thiết lập bị vứt bỏ nên thay đổi tính tình cực kỳ gắt gao.
Mà thanh tiến độ sửa chữa cốt truyện cũng trơn tru lên đến 75%, xem ra tuyến tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần tiến triển rất thuận lợi.
Dựa theo kịch bản, sau khi hiệp ước kết thúc, Trình Mộc Quân vẫn còn xuất hiện thêm nhiều lần nữa, mang bổn phận liếm cẩu xúc tiến tình cảm của CP chính.
Ví dụ như đến công ty tìm người thì bị bảo vệ mời ra ngoài, đến tiểu khu chặn người lại bị Tần Lý và Tống Cảnh Thần ngọt ngọt ngào ngào đánh một đòn ngay tim gì đó, tóm lại chính là giống như chó nhà có tang, chật vật không thôi.
Trình Mộc Quân càng nghĩ càng kinh hãi, gấp gáp ngồi dậy kêu lên: "Hệ thống, đừng nói là tôi sẽ phải đi làm mấy chuyện mất mặt đó thật nhé?"
Hắn có một tật xấu, đó là cực kỳ để ý vẻ bề ngoài và hình tượng, kêu hắn đầu bù tóc rối rồi bị bảo an kéo ra ngoài thì tuyệt đối không thể nào.
Hệ thống: "Dù sao cũng không có ai thấy." Đúng thật là nó muốn nhìn thấy cây trúc không có tâm này mất mặt.
"Không được, tôi không thể vượt qua chuyện này được, nếu thật sự phải đi mấy tình tiết đó thì tôi sợ mình sẽ phát bệnh mất."
Hệ thống vừa nghe hai chữ phát bệnh lập tức sợ hãi, lần trước Trình Mộc Quân phát bệnh đã ngủ với Tần Lý, nếu lại thêm lần nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nó im lặng một lát, "Xem tiến triển hiện tại thì mấy tình tiết đó cũng không quá quan trọng, cậu có thể tùy cơ ứng biến, đừng OOC."
Được bảo đảm, Trình Mộc Quân thở phào nhẹ nhõm.
Lược đi hết những tình tiết liếm cẩu mất mặt, thì sau này cũng chỉ dư lại hai suất diễn, tai nạn xe cộ và bắt cóc.
Hai cảnh này đều có một điểm cẩu huyết giống nhau: lựa chọn.
Trong cảnh tai nạn xe, Tần Lý lựa chọn bảo vệ bạch nguyệt quang, dẫn tới Trình Mộc Quân bị gãy một chân. Xuất phát từ trách nhiệm, Tần Lý buộc phải dây dưa với Trình Mộc Quân lần nữa, con đường tình cảm lại quanh co lòng vòng.
Mà trong cảnh bắt cóc, là Trình Mộc Quân hẹn Tống Cảnh Thần ra nói chuyện, rồi hai người bị bắt cóc, Tần Lý đi cứu người, bị yêu cầu chọn giữa bạch nguyệt quang và tiểu tình nhân.
Tần Lý áy náy nên cứu thế thân, lại lựa chọn cùng bạch nguyệt quang đối mặt với nguy hiểm, thế thân bị cảm hóa, lựa chọn im lặng rời đi, chúc phúc cho họ, nghênh đón kết cục đại đoàn viên.
Trình Mộc Quân trầm tư, "Tôi không muốn gãy một chân, như vậy đi đường rất khó coi, dù cho sau này có cầm được tiền của Tần Lý rời đi thì cũng không thể vui vẻ."
Hệ thống bất đắc dĩ, lại thỏa hiệp lần nữa: "...... Cậu đừng OOC là được rồi, chi tiết không quan trọng."
Ong ong —— điện loại rung lên hai lần.
Trình Mộc Quân cầm lên, phát hiện là Du Thiếu Ninh gọi đến.
"Vâng, giám đốc Du."
Du Thiếu Ninh hơi ấp úng, trầm mặc hồi lâu sau mới hỏi: "Cậu với Tần Lý thế nào rồi?"
"Không có gì, cũng gần như là kết thúc rồi."
Giọng điệu của Du Thiếu Ninh lại có hơi kỳ quái, hỏi: "Có thể hỏi chút không...... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Mộc Quân: "Ngày đó tôi phát hiện thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần, không thể khống chế được cảm xúc, cãi nhau một trận, y chọn Tống Cảnh Thần, cứ như vậy."
".... Cái đó," Du Thiếu Ninh do dự nửa ngày, "Cậu...... Không có gì, cậu suy nghĩ kỹ là được."
Một cuộc điện thoại có kết thúc thật khó hiểu.
Trình Mộc Quân có dự cảm bất thường, vẫn chưa kịp xem thanh tiến độ đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Hắn tưởng là giao cơm, không chút do dự mở cửa ra, lại nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
Tần Lý.
Trình Mộc Quân theo bản năng muốn đóng cửa, siết chặt tay cầm, cuối cùng vẫn không làm. Không thể OOC không thể OOC.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lý, không nói lời nào.
Tất cả giãy dụa của Trình Mộc Quân đều lọt hết vào mắt Tần Lý. Tần Lý không bỏ sót chi tiết nào, y thấy đầu tóc hơi hỗn độn, khoé mắt phiếm hồng và tay nắm cửa gắt gao siết lại của Trình Mộc Quân.
Mấy ngày nay Trình Mộc Quân cũng không tốt lắm. Tần Lý bỗng nhiên có hơi đau lòng, bắt đầu hối hận vì trước đây mình quá trì độn. Y không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết hành động để Tống Cảnh Thần dọn về nhà này đã xúc phạm tới người yêu.
Nhưng, bây giờ sửa vẫn chưa muộn.
Mấy ngày nay Tần Lý không xuất hiện chính là vì đang tự ngẫm và sửa chữa sai lầm của mình. Hắn đã tìm không ít bạn bè có kinh nghiệm yêu đương phong phú cố vấn cho mình, lại cẩn thận nhớ lại những chi tiết mà ngày thường không chú ý tới, cùng với những việc mà mình phải làm trong tương lai.
Khi cảm thấy mình đã làm rõ ràng hết thảy, đã có thể xuất hiện, Tần Lý mới tìm tới cửa.
"Chúng ta nói chuyện đi." Tần Lý nói.
Trình Mộc Quân rất nhạy bén, nghe nói vậy lập tức cự tuyệt: "Không có gì để nói, tôi chỉ có thể nói như vậy." Hắn muốn làm Tần Lý buông đoạn tình tiết này, nhanh chóng đi thổ lộ nỗi lòng với Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân hiểu Tần Lý, biết đối phương thích gì, cũng biết đối phương ghét nhất chính là người càn quấy không nói đạo lý. Cho nên, thiết lập vì yêu mà điên cuồng không nói đạo lý này của hắn bây giờ đã phù hợp logic, hơn nữa còn rất hữu ích với nhiệm vụ.
Không ngờ Tần Lý hoàn toàn là người thuộc phái hành động.
Y cũng không biện giải, trực tiếp kéo tay Trình Mộc Quân lôi cả người hắn ra khỏi phòng. Trước sức mạnh quái dị của Tần Lý, Trình Mộc Quân quả thực không đáng nhắc tới, nếu không phải đối phương không dùng sức quá thì hắn cảm thấy mình có thể bay lên tại chỗ luôn.
Mặc kệ thiết lập như thế nào, Trình Mộc Quân cũng không thể làm ra mấy chuyện la lối khóc lóc lăn lộn được, thế nên chỉ có thể thành thật chịu đựng bị kéo đến dưới lầu, nhét vào trong xe.
Một đường không nói gì. (wa.t.tpa_d dphh___)
Trình Mộc Quân giận dỗi nhìn ngoài cửa sổ, Tần Lý chuyên tâm lái xe.
Nếu không phải vị trí của hai người đã thay đổi thì cũng không khác gì trước khi Tống Cảnh Thần xuất hiện là mấy.
Ngoài mặt Trình Mộc Quân nhìn u buồn lãnh đạm, trên thực tế lòng nóng như lửa đốt.
Hắn gấp gáp nói chuyện trong đầu, "Hệ thống, thanh tiến độ của tôi thế nào?"
Hắn đã xác nhận vài lần, cảnh này tuyệt đối chưa từng xuất hiện trong kịch bản. Sau khi Trình Mộc Quân dọn khỏi nhà Tần Lý, nhân vật này đã tạm thời hạ tuyến một đoạn thời gian, thẳng đến khi Tống Cảnh Thần và Tần Lý chính thức ở bên nhau mới xuất hiện lần nữa.
Hơn nữa Tần Lý tác phong cường thế làm Trình Mộc Quân có hơi hoảng loạn.
Hệ thống không biết sao lại thế này, sau