Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Ngày nào Trình Mộc Quân cũng ra ngoài, đến nỗi làm Tần Lý cũng phát hiện ra hành động dị thường của hắn.
Hôm nay, Trình Mộc Quân đứng trên ban công, nhìn thấy Tần Lý lái xe rời đi lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu.
Hắn kéo cửa lớn ra, sau đó sửng sốt, người đứng ở cửa là Tần Lý vốn đã đi làm.
Tần Lý cười cười, "Quên điện thoại."
Biểu cảm tự nhiên, với tay qua người Trình Mộc Quân lấy điện thoại đặt trên tủ giày, sau đó hỏi: "Sao vậy? Muốn ra ngoài à?"
Lúc này Trình Mộc Quân đang mặc áo khoác, lại còn mang cả giày, nếu nói là đi ra ngoài vứt rác thì cũng quá giả rồi. Hắn gật đầu: "Ừm, ra ngoài mua quần áo, đã đến lúc làm mới phòng để quần áo của anh rồi."
Tần Lý nâng tay ôm eo hắn, "Anh đưa em đi."
Trình Mộc Quân không phản đối, hai người tự nhiên cùng nhau ra cửa. Tần Lý thả Trình Mộc Quân xuống ở phố Tây Bình sau đó chạy đến công ty.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn thời gian, chuyển hướng đi sang phố đồ cổ.
Phố đồ cổ cách phố Tây Bình khoảng hai ba trạm dừng, vị trí hơi hẻo lánh, lượng người qua lại không nhiều lắm. Lúc này lại là thời gian làm việc, cửa ra vào càng vắng vẻ hiu quạnh hơn, mấy cửa hàng có chút mặt tiền dứt khoát đóng cửa lại, nhìn rất tiêu điều.
Thứ Trình Mộc Quân muốn chính là hiệu quả này, tạo thời cơ tuyệt diệu cho vai ác kia bắt cóc mình. Ngay khi hắn đi qua ngã rẽ, phía sau bỗng truyền đến một loạt những tiếng chân dồn dập.
Đến rồi!
Trình Mộc Quân vui vẻ, sẵn sàng chấp nhận bị bắt đi.
"A!"
Tiếng hét thảm vang lên, Trình Mộc Quân xoay người lại.
Sau đó hắn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy một đám người cao to vạm vỡ mặc tây trang không biết chui từ đâu ra đang giữ chặt một nam thanh niên mặc hoodie đen đeo khẩu trang.
"Các người buông tôi ra! Làm gì vậy!"
Loảng xoảng một tiếng, một khẩu súng rơi xuống từ trong người của thanh niên đang giãy giụa.
Một người trong đám người tây trang nói: "Gọi cảnh sát."
Nói xong, hắn đi tới gật đầu với Trình Mộc Quân đang sửng sốt: "Chào Trình tiên sinh, chúng tôi đến từ công ty bảo an Uy Hổ, được Tần tiên sinh giao phó bảo hộ ngài an toàn, xin không cần khẩn trương."
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, sao Tần Lý lại OOC rồi? Cốt truyện của tôi, thanh tiến độ của tôi......"
Hệ thống: "Nén bi thương."
Cốt truyện tiếp theo phát triển giống như ngựa hoang thoát cương, không thể cứu chữa.
Thanh niên bị công ty bảo an đè lại là một tên lêu lổng mà vai ác thuê, bọn họ cũng đã bắt cóc Tống Cảnh Thần vào mấy giờ trước.
Bởi vì tiểu lưu manh này sa lưới, cảnh sát tìm ra nguồn gốc rất nhanh, xử lý hết cả ổ tội phạm, sau đó cứu Tống Cảnh Thần nguyên vẹn trở về.
Mà Tống Cảnh Thần, có lẽ là thấy Tần Lý giao hết cho cảnh sát mà không xuất hiện lần nào nên hoàn toàn hết hy vọng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tống Cảnh Thần nhờ người trả lại tiền cho Tần Lý, sau đó mua vé máy bay trở lại nước E, cũng tỏ vẻ sẽ không quay lại nữa.
Nhìn những chuyện này, Trình Mộc Quân tỏ vẻ, dù sao tiến độ cũng không giảm, muốn làm sao thì làm. Đến nỗi những bảo tiêu đó đi theo hắn từ khi nào hắn cũng lười hỏi Tần Lý.
Hắn không hỏi, Tần Lý cũng không nói, hai người đạt thành một loại ăn ý quỷ dị.
***
Lại nửa tháng trôi qua.
Du Thiếu Ninh chuẩn bị đến công ty chi nhánh Tây Bắc nhậm chức, trước khi xuất phát có hẹn Tần Lý ra uống rượu. Vốn dĩ hắn cũng có kêu Tần Lý gọi Trình Mộc Quân theo, xem như một lần xin lỗi chính thức, nhưng mà người đến chỉ có mỗi Tần Lý.
Du Thiếu Ninh hỏi một câu theo bản năng: "Trợ lý Trình đâu?"
Tần Lý nhìn hắn một cái, giọng điệu rất bình tĩnh, "Em ấy nói không muốn ra ngoài."
"À." Du Thiếu Ninh lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy thất vọng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tần Lý không tiếp tục nói đến Trình Mộc Quân nữa, hỏi: "Nghe A Phong nói mấy ngày trước cậu không đến tiệc tạm biệt Tống Cảnh Thần?"
Du Thiếu Ninh không hé răng, rót rượu uống một ngụm mới thở dài nói: "Tôi.... không muốn gặp cậu ấy lắm."
Tần Lý bình tĩnh nói: "Không phải trước kia cậu yêu thầm cậu ta à?"
Du Thiếu Ninh sửng sốt, ngây ra một lát, "Đúng là đã từng, nhưng giờ nghĩ lại, lúc trước thích cậu ấy cũng không thấy có gì lạ, nhưng giờ gặp lại lại phát hiện rất nhiều chuyện khác nhau."
Tần Lý khẽ lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người im lặng uống rượu một lát, Du Thiếu Ninh lại lắp bắp hỏi, "Cậu và trợ lý Trình thế nào rồi?"
"Khá tốt." Tần Lý liếc hắn một cái, "Hình như cậu rất quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi với Mộc Quân nhỉ?"
"A, không phải." Du Thiếu Ninh hơi hoảng, "Cậu biết mà, dù sao chuyện bức ảnh kia cũng là lỗi của tôi."
Tần Lý nói: "Không có gì, chuyện này vẫn luôn là một vấn đề giữa chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, sớm giải quyết thì tốt hơn."
Nghe đến đó, Du Thiếu Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, nói: "Mấy ngày nay tôi đã đọc không ít văn chương tình cảm, biết rằng muốn nói tạm biệt quá khứ cũng không phải chuyện đơn giản."
Điểm này vừa lúc chọc trúng chỗ đau của Tần Lý, cho dù đã làm hoà với Trình Mộc Quân nhưng y vẫn luôn có cảm giác không chân thật, dường như mình không thể bắt lấy người này hoàn toàn.
"Nói như thế nào?"
Thấy Tần Lý cổ động, Du Thiếu Ninh tiếp tục nói: "Tôi đốt hết những thứ có liên quan đến Cảnh Thần, xem như một lời tạm biệt chính thức, cũng xoá hết những ảnh chụp và video trên mạng xã hội."
"Rất hữu dụng đó, sau khi đốt chúng, tôi thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, hoàn toàn vui vẻ nghênh đón tương lai mới."
Tần Lý nghe đến đó, lòng rung động.
Y không quan tâm Du Thiếu Ninh đang nghĩ gì, dù sao hắn cũng không nhận ra mình ôm tình cảm với Trình Mộc Quân, hơn nữa người lại sắp phải đi Tây Bắc, không có uy hiếp gì.
Thứ y để ý là quá khứ của Trình Mộc Quân, giờ nghĩ lại, dường như quá khứ của Trình Mộc Quân thiếu thốn đến đáng thương, trừ bức ảnh đó ra thì không còn gì khác.
Nếu Trình Mộc Quân thật sự yêu người "bạn trai cũ" đã chết kia sâu đậm, vậy thì sao lại chỉ để lại mỗi một tấm ảnh chụp. Chính vì điều đó nên y mới không nhận ra điều gì khác thường trong nhiều năm như vậy.
Cảm thấy cái gọi là "bạn trai cũ" này xuất hiện quá mức đột ngột.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Mày Tần Lý nhíu chặt lại.
***
Trình Mộc Quân đang lười biếng phơi nắng ở nhà, bỗng nhiên nhận được một lời nhắc nhở.
Hệ thống: "Cảnh cáo, cảnh cáo, cảnh cáo thanh tiến độ."
"Cái gì?"
Trình Mộc Quân gần như bật ra khỏi ghế, "Chuyện gì vậy?"
Hệ thống không nói hai lời, vứt thanh tiến độ ra.
Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến độ đỏ tươi đang lùi lại từng chút một.
99%, 98%, 97%......
Tiến độ đang liên tục giảm xuống, hoàn toàn không có xu thế dừng lại.
Gan mật hắn như nứt ra, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Tống Cảnh Thần đi rồi? Không đúng, Tống Cảnh Thần cũng đã đi từ nửa tháng trước, sao đột nhiên tiến độ lại điên cuồng giảm thế này?
Trình Mộc Quân: "Chẳng lẽ là Tống Cảnh Thần chết rồi?"
Hệ thống: ".... cậu suy nghĩ nhiều quá, Tống Cảnh Thần là vai chính của cốt truyện, nếu cậu ta chết thì cốt truyện sẽ sụp đổ rồi đá cậu ra ngay."
"......"
Vậy thì chuyện xấu chỉ còn mỗi Tần Lý.
Trình Mộc Quân trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lần gọi thứ nhất, Tần Lý không nhận.
Trình Mộc Quân rất kiên nhẫn, gọi thêm một lần nữa, cuối cùng Tần Lý cũng nhận cuộc gọi.
Giọng nói hơi khàn.
"Hửm."
Trình Mộc Quân nhanh chóng điều chỉnh nhân vật, hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Tần Lý: "Anh về nhà ngay đây, đang lái xe."
"Ừm, được, anh tập trung lái xe đi."
Trình Mộc Quân ngắt điện thoại, xoay trong hoa viên hai vòng, lầm bà lầm bầm: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ."
Tiến độ vẫn đang giảm xuống, đảo mắt một cái đã đến mốc 50%.
Chờ đến khi xe Tần Lý ngừng ở cửa hoa viên, Trình Mộc Quân đã gần như sụp đổ, đờ đẫn nằm trên ghế.
Dù cho kế tiếp có phải đối mặt với chuyện gì đi nữa, tất cả đều không thể lay động lòng hắn.
Nhưng ngạc nhiên là Tần Lý xuống xe rất bình thường, thậm chí còn có hơi vui vẻ. Y xuống xe, sau đó đi tới chạm lên mặt Trình Mộc Quân.
"Sao lại nằm ở đây, không nóng sao?"
Trình Mộc Quân nâng mí mắt lên nhìn y một cái, "Chờ anh về."
Tần Lý cong môi cười, cúi người hôn hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, uống trà trong hơn mười phút. Trong lúc đó, tiến độ vẫn đang giảm xuống.
Trình Mộc Quân không kìm được nữa, mở miệng hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với em sao."
Tần Lý nhìn chằm chằm hắn một lát, "Anh hỏi gì em cũng trả lời?"
Trình Mộc Quân gật đầu.
Nhưng mà chính hành động này lại làm thanh tiến độ đột ngột giảm 5%. Trình Mộc Quân dại ra, hỏi trong lòng: "Hệ thống, Tần Lý bị hư rồi đúng không? Cậu muốn báo lên để sửa chữa cái bug này một chút không?"
Hệ thống tự bế, "Nếu mà hư thì cũng là bị cậu chơi hư, đây đều là trách nhiệm của cậu."
Trình Mộc Quân cũng tự bế luôn, không muốn nói chuyện nữa.
Tần Lý đứng lên, lấy một túi văn kiện từ trong xe ra đưa cho Trình Mộc Quân.
Lúc Trình Mộc Quân nhận nó, ngón tay hơi run lên. Tần Lý chú ý đến chi tiết này, duỗi tay nhéo nhẹ tay trái hắn, "Đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu."
Trình Mộc Quân mở văn kiện ra, bên trong là báo cáo điều tra.
Đối tượng điều tra đúng là "Trình Mộc Quân".
Tần Lý nhìn hắn, cười cười, "Xin lỗi vì đã tự ý điều tra em, nhưng mà có vài việc anh không thể hiểu được."
Bên trong là hết thảy về Trình Mộc Quân, tất cả đều rất đơn giản, là đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, thành tích ưu tú, lấy học bổng rồi lên đại học.
Vấn đề ở chỗ, trải nghiệm tình cảm viết một chữ: "Không".
Tay Trình Mộc Quân run lên, hắn buông túi văn kiện xuống, ngả người về sau nằm lại trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Hắn không nói gì, trong đầu lại đang gọi hệ thống, "Hệ thống, thanh tiến độ thanh tiến độ."
Không biết vì sao mà hồi lâu sau hệ thống mới vứt thanh tiến độ ra.
Vừa nhìn thoáng qua thôi mà hai mắt Trình Mộc Quân đã biến thành màu đen, hồn lìa khỏi xác.
Thế mà thanh tiến độ lại chỉ còn 1% đang chảy máu đầm đìa, cái gì vậy chứ?
Cảm giác mất khống chế làm Trình Mộc Quân không thể đè nén xúc động muốn phát bệnh, hắn nâng tay phải lên nắm chặt tay trái đang run rẩy, thậm chí cả bả vai cũng run theo.
Trình Mộc Quân tuyệt vọng, "Hệ thống, tôi có thể xin một điều không, ở thế giới tiếp theo hãy bỏ cái thuộc tính phóng đại cảm xúc này đi nhé?"
Hệ thống: "...... Nếu tuyến thế giới không sụp đổ thì được, nhưng giờ tuyến thế giới đã mất khống chế, chúng tôi không thể can thiệp. "
Trình Mộc Quân:......
Vẫn là nghiệt tôi tạo mà...
Hối hận cũng không kịp.
Ngay lúc này, có một hơi thở ấm áp tới gần, người nọ bế hắn lên.
Trình Mộc Quân lười mở mắt, dứt khoát vùi mặt vào ngực Tần Lý, bộ dáng trốn tránh đối mặt với sự thật.
Sau đó hắn nghe thấy Tần Lý thấp giọng cười cười, "Không sao."
Tần Lý ôm hắn lên lầu, đặt lên chiếc giường mềm mại, sau