Editor: Diệp Hạ (dphh___)
"Anh Trình."
Giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên công tác làm Trình Mộc Quân hoàn hồn.
"Chuyến bay đã sắp đóng cửa khoang rồi ạ."
"A, xin lỗi, giờ tôi đi ngay." Trình Mộc Quân đứng dậy bước đi.
Hệ thống kinh hô: "Cậu muốn làm gì?"
Trình Mộc Quân kiên nhẫn giải thích: "Trong tình huống này thì nên tránh mặt một thời gian là tốt nhất, tránh kích thích Du Thiếu Ninh tung ảnh chụp ra ngoài."
"Không được."
"Tại sao?"
Trình Mộc Quân không rõ tại sao hệ thống muốn ngăn cản, đây rõ ràng là giải pháp tốt nhất rồi.
"Cậu yên tâm, chỉ cần ba tháng nữa thôi, chờ tình cảm của trúc mã và Tần Lý ổn định thì tôi lại tìm lý do trở về, khi đó Du Thiếu Ninh vì nghĩ cho Tần Lý nên sẽ không nói việc này ra ngoài."
Hệ thống: "Trước đây cậu bị đá khỏi thế giới này cũng là do cái máy bay này. Máy bay xuất hiện rủi ro dẫn đến cái chết, bởi vì cậu tử vong, Tần Lý không ở bên Tống Cảnh Thần mà lâm vào hoài niệm và tự trách, dẫn đến cốt truyện hoàn toàn sụp đổ."
"..."
Trình Mộc Quân không còn lời nào để nói, chỉ đành từ bỏ kế hoạch đã sớm định ra: "Được rồi, vậy ở lại, còn việc nào cần chú ý nữa? Cậu nói một lần cho xong luôn đi."
Hệ thống: "Cậu phải ở đây mỗi khi xảy ra những mốc quan trọng, nếu không sẽ khó chắc chắn rằng những việc ngoài ý muốn không xảy ra."
Nó lại nói ra mấy ví dụ.
"Ví dụ như, cậu làm khó trúc mã, Tần Lý che chở trúc mã, cậu trốn tránh sẽ làm sai cơ chế, dẫn đến việc cậu bị xe đâm chết trên đường. Bị xe đâm chết là việc nhỏ, cốt truyện lại hỏng thêm một lần nữa sẽ rất phiền toái."
Trình Mộc Quân: "... Sao tôi biết được khi nào xảy ra mốc quan trọng?"
Hệ thống: "Không cần lo lắng, Tổ kế hoạch đã khai phá ra Hệ thống Tìm đường, khi cốt truyện mấu chốt xảy ra sẽ tự động tìm đường. A, vừa lúc có cốt truyện mấu chốt xảy ra, xin hỏi có bật tự động tìm đường hay không?"
Trình Mộc Quân: "Ừm."
Nếu không thể tạm lánh tránh nổi bật, vậy thì cứ thử một lần cũng không sao.
Một giọng nói vang lên, hắn lập tức đứng lên, đi về hướng nào đó.
Cảm giác thân thể bị khống chế, nếu đổi thành người khác thì có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng Trình Mộc Quân hoàn toàn không có loại cảm giác này, hắn không để ý đến quá trình, có thể đạt được mục đích là được.
Thừa dịp có hệ thống giúp hắn tìm đường, Trình Mộc Quân tiếp tục giao lưu với hệ thống.
"Mấy người chỉ khai phá ra hệ thống tìm đường sao? Vì sao không làm cái hệ thống tự động hoàn thành nhiệm vụ luôn đi, nhìn thấy người là tự mở miệng nói chuyện theo kịch bản, tôi có thể cho mấy người mượn thân thể để dùng."
Nghe thì cảm thấy mấy lời Trình Mộc Quân nói rất quái gở, nhưng đó thật sự là xuất phát từ chân tâm. Hắn cảm thấy đây là cách nhanh nhất để đạt được mục đích.
Tổ kế hoạch có thể mau chóng sửa chữa hệ thống, hắn cũng có thể rời khỏi thế giới trừng phạt, đôi bên cùng có lợi.
Còn chuyện bị cướp quyền khống chế gì đó, cũng chỉ là trả giá nho nhỏ.
Không sao cả.
Hệ thống: "Chúng tôi cũng đã nghĩ rồi, đáng tiếc không làm được. Nhưng vẫn còn một hệ thống là Hệ thống giám sát tiến độ sửa chữa, có thể theo dõi tiến độ sửa chữa theo thời gian thực."
Hệ thống vừa nói vừa chiếu cho Trình Mộc Quân xem.
Một thanh tiến độ đơn sơ xuất hiện, bên trên hiển thị con số: 0%.
"Mỗi khi hoàn thành một cốt truyện mấu chốt, sau khi phán đoán, thanh tiến độ sẽ tiến lên một phần, đến trăm phần trăm là hoàn thành sửa chữa, sau đó cậu sẽ có thể rời đi!"
Trình Mộc Quân: "À, đã biết, vậy lát nữa tôi tự do phát huy?"
Hệ thống thở dài: "Cậu đừng xằng bậy nha, tổ tông à."
Trình Mộc Quân: "Nhưng tôi không biết xằng bậy là gì, làm từng bước là gì."
"Được rồi, tôi phát một phần khuôn mẫu nguyên tác cho cậu xem, cậu nhớ để ý đến suất diễn của Trình Mộc Quân, tuyệt đối không thể OOC."
"Vậy những phần không có Trình Mộc Quân thì sao?"
Không phải Trình Mộc Quân muốn tranh cãi.
Dù sao đây cũng là một thế giới chân thật, hơn nữa vì thao tác của hắn lúc trước nên hiện trạng và nguyên tác đã có khác biệt rất lớn. Hắn cũng không dám bảo đảm những phần không có Trình Mộc Quân sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hệ thống: "Vậy phiền ngài dựa vào khuôn mẫu để suy đoán những cách ứng đối thích hợp, có toàn bộ ký ức thượng thần thì nhất định có thể cân nhắc lợi hại đúng không?"
"Đó là đương nhiên." Trình Mộc Quân nhướng mày, "Còn không phải bởi vì các người một hai phải tiêu trừ ký ức gì đó, vậy mới làm tôi tin là thật, chân thành đối đãi với thế giới này. Nói đến cùng, các người cũng có trách nhiệm."
Hệ thống không nói lời nào, cậu nói cái gì thì là cái đó đi, chỉ cần có thể sửa chữa cốt truyện là được.
Hệ thống tìm đường tự động ngưng hẳn, đã đến nơi.
Cửa A của chuyến bay quốc tế có không ít người đợi, đều là tới đón máy bay.
Trình Mộc Quân không đi qua ngay, mà trốn sau cây cột quan sát tình huống.
Rất nhanh hắn đã tìm được nguyên nhân Hệ thống tìm đường tự động đưa mình đến đây.
Vai chính công, Tần Lý.
Tần Lý cao gần 1m9, đứng trong đám người rất bắt mắt. Trên người y mặc âu phục sọc màu xám đậm, phác họa bả vai rộng lớn cùng vòng eo thon chắc một cách hoàn mỹ, hơn nữa còn có gương mặt rất anh tuấn.
Bất kể là ai thấy y, ấn tượng đầu tiên đều là một người đàn ông tuấn mỹ thân phận cao quý, hơn nữa kiểu tuấn mỹ này mang một loại nghiêm nghị làm người khác kính sợ không dám tiếp cận.
Trình Mộc Quân đã yêu Tần Lý ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mê đắm đến ba năm, bây giờ vẫn vậy. Thế giới này là thế giới độ kiếp đầu tiên mà Trình Mộc Quân tiến vào, tính ra hắn đã không gặp Tần Lý mấy trăm năm rồi.
Lúc mới vừa tiến vào, Trình Mộc Quân thậm chí còn không nhớ nổi Tần Lý trông như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, hắn lại cảm thấy tim đập thình thịch.
Trình Mộc Quân thở dài thỏa mãn: "Thật là đẹp, tôi lại thích y rồi."
Hệ thống: "A, không phải là cậu không có tâm sao? Không có tâm mà vẫn có thể thích người khác?"
Không phải hệ thống quái gở, mà là nó không rõ hoạt động tâm lý kỳ ba của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân sờ sờ cằm: "Cậu không hiểu, không có tâm và không có cảm xúc không phải cùng một khái niệm, tôi cũng sẽ thích người khác, cũng sẽ động lòng, chỉ là... haiz."
Hệ thống tò mò: "Chỉ là cái gì?"
"Loại cảm giác này không được lưu giữ, sẽ không trao tâm."
Trình Mộc Quân thuận miệng giải thích một câu.
Bị tình kiếp vật suốt một ngàn năm, hắn đã sớm hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, giãy giụa lâu như vậy nhưng Trình Mộc Quân vẫn không thể làm tâm động hoặc là thích thứ gì đó nhiều hơn, tiến thành tình yêu.
Hắn từ bỏ, không nghĩ nữa, có thể sống bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Thưởng thức Tần Lý mấy phút, lúc này Trình Mộc Quân mới nhìn về người khác ở bên cạnh.
Du Thiếu Ninh. Hắn mang một gương mặt trẻ con, lúc cười rộ lên còn có hai cái răng nanh nhòn nhọn, ngày thường cũng là loại hình bắt mắt làm người chú ý, là thẩm mỹ chó con đang lưu hành hiện nay, nhưng lúc này lại bị Tần Lý che lấp hoàn toàn.
Ăn diện quần áo khác nhau, làm ba phần chênh lệch bề ngoài phóng đại lên đến bảy phần.
Trừ mặt và dáng người, còn có bề ngoài của Tần Lý, tất cả những thứ khác đều được một tay Trình Mộc Quân lo liệu.
Tây trang là Trình Mộc Quân thiết kế, từ vải dệt đến kiểu dáng, thậm chí kích cỡ cũng được hắn xác nhận với nhà thiết kế.
Trong túi phía trước của tây trang màu xám có một chiếc khăn tơ tằm, là Trình Mộc Quân bỏ vào sáng nay.
Tần Lý nâng tay nhìn thời gian, lúc nâng tay lộ ra nút tay áo, chất ngọc lục bảo, tạo hình đơn giản ưu nhã, là Trình Mộc Quân tự thiết kế kiểu dáng ở cửa hàng đá quý.
Tất cả đều hoàn mỹ.
Trình Mộc Quân càng nhìn càng vừa lòng: "Không hổ là tôi, ánh mắt thật tuyệt."
Hệ thống: "A, không hổ là cậu, có thể coi kim chủ ba ba là búp bê chơi trò thay đồ."
Cũng có một phần là sự thật.
Tần Lý dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập công ty khoa học kỹ