Editor: Diệp Hạ (@dphh___)
Hách Viễn quỳ ở Vấn Đạo Phong ba ngày ba đêm, nhưng cửa đá động phủ chưa từng mở ra.
Ngày ấy, sau khi Lạc Cửu bị đội chấp pháp của tông môn mang đi, Hách Viễn trở về Vấn Đạo Phong muốn một lời giải thích.
Sư tôn chỉ nói: "Nàng là ma tu, đệ tử của tông môn không được giao du với ma tu."
Nói xong lập tức phất tay áo vào động phủ bế quan, không muốn nhìn thấy Hách Viễn, cũng không muốn cho lời giải thích nào.
Ban đầu, Hách Viễn từ có ý muốn giải thích rằng Lạc Cửu không phải là ma tu, biến thành không rõ tại sao sư tôn lại không muốn giao lưu gì với mình.
Y nhìn chằm chằm cửa đá đóng chặt, lặp lại lần nữa: "Sư tôn, nếu đệ tử làm sai điều gì, có thể trực tiếp nói với đệ tử được không?"
Nhưng vào lúc này, một con hạc giấy đậu lên lòng bàn tay Hách Viễn.
Tiếng người truyền đến từ hạc giấy, là một sư đệ có quen biết với Hách Viễn. Sư đệ này ở đội chấp pháp, được Hách Viễn nhờ vả chú ý tình huống của Lạc Cửu.
Dù gì Lạc Cửu cũng đang bị trọng thương, nếu như có sai lầm gì, Hách Viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Hách Viễn đưa thần thức vào, nhìn thấy tin tức hạc giấy truyền đạt.
【Hách sư huynh, vị kia.... có vẻ như thương thế của nàng đang chuyển biến xấu, sắp không chịu nổi.】Hách Viễn nghe thấy, chau mày.
Hiện giờ, Lạc Cửu có phải là ma tu hay không cũng không có chứng cứ, hơn nữa nàng còn cứu y một mạng trong bí cảnh, dù thế nào y cũng không thể để Lạc Cửu chết trong địa lao tông môn như vậy.
Y lại nhìn cửa đá một cái, sau đó đứng dậy, hóa thành một đạo kiếm quang rời khỏi.
Sau một lát.
Trong động phủ, Trình Mộc Quân cảm nhận được Hách Viễn đã rời đi.
Hắn mở to mắt, nói: "Cuối cùng cũng đi cốt truyện được, nghẹn chết tôi."
Thân thể này thật sự là quá phế, vận dụng bất cứ linh lực gì cũng sẽ hộc máu. Trong ảo cảnh, Trình Mộc Quân cũng không có tâm trạng đọc sách giết thời gian gì đó, vì vậy đành vượt qua nhờ việc trò chuyện cùng hệ thống.
Cuối cùng Hách Viễn cũng đi, Trình Mộc Quân cũng có thể hành động rồi.
Cốt truyện tiếp theo, đó là Hách Viễn dùng bí bảo được phong ấn trong bí cảnh để cứu Lạc Cửu, mặc dù không thể dẫn người đi, nhưng Lạc Cửu cũng sẽ không chịu bất cứ thương tổn gì.
Hắn tính thời gian, nghĩ hẳn là bên Hách Viễn cũng đã xong, lúc này mới ra cửa, bay về phía địa lao.
Mà ở trong thế giới thực, sau khi Trình Mộc Quân thấy Hách Viễn rời khỏi thì dứt khoát đi theo, bắt gặp ngay lúc y trộm cứu ma tu, vì thế tình yêu trong lòng biến mất, ngược lại còn bùng nổ tâm ma, thêm vài nhân tố khác nữa, cứ vậy mà đâm chết Lạc Cửu.
Sau đó vừa hộc máu vừa ra tay chế phục Hách Viễn đang ngây người, mổ đạo cốt y, lại phun máu phá trận trước đám đông, đọa ma trước mặt mọi người rồi rời khỏi.
Hiện tại, Trình Mộc Quân không có tâm ma, không có tình yêu, đúng là thời cơ tốt để chỉnh sửa hết thảy sai lầm.
Trên đường đi đến đó, Trình Mộc Quân còn tranh thủ đi qua Chấp Pháp Đường, kêu trưởng lão chấp pháp mang theo mấy đệ tử chấp pháp cùng đi.
Một nén nhang sau, Hách Viễn ra khỏi địa lao, gật đầu cảm tạ sư đệ gác bên ngoài. Vấn đề của Lạc Cửu đã tạm thời ổn định, tuy rằng chịu tác dụng của pháp bảo nên không thể nhúc nhích cũng không có ý thức, giống như xác sống, nhưng ít nhất có thể giữ mạng.
Sau này thuyết phục sư tôn đồng ý thả người là được.
Hách Viễn luôn tin rằng sư tôn mình không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần kiên nhẫn giải thích......
Mới đi chưa được mấy bước, cả người y cứng lại.
Một bóng người quen thuộc đi ra từ phía sau thân cây. Người nọ người mặc đạo bào bạch đế lam văn*, mái tóc đen chỉnh tề được búi gọn trong quan ngọc, màu da tái nhợt, gương mặt đầy khí bệnh, bả vai thon gầy cùng vòng eo suy nhược, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
(*) Đạo bào bạch đế lam văn: nghĩa nguyên câu là đạo bào màu trắng có hoa văn màu lam, mình để thế cho hay lun nhe, mấy chương trước quên nhắc hic
Phía sau sư tôn là trưởng lão chấp pháp vận đạo bào hắc đế kim văn và những đệ tử chấp pháp cùng trận địa sẵn sàng đón quân địch.
"Hách Viễn." Trình Mộc Quân mở miệng: "Đột nhập địa lao, phải phạt."
Đệ tử chấp pháp đi lên phía trước, trực tiếp ấn giữ Hách Viễn.
Hách Viễn ngại môn quy, không phản kháng, chỉ nhìn Trình Mộc Quân: "Sư tôn, người nghe ta giải thích, Lạc Cửu nàng......"
Trình Mộc Quân dứt khoát ngắt lời: "Đột nhập địa lao, ý đồ cấu kết với ma tu, phạt."
Hách Viễn bị ánh mắt lạnh nhạt của y đánh vào, nói chuyện cũng không thèm suy nghĩ: "Sư tôn! Ta không phục. Rõ ràng Lạc Cửu nàng không phải ma tu!"
Trình Mộc Quân nhìn gương mặt y, nói: "Không cần biện giải, nàng là ma tu."
"Vì sao?" Hách Viễn hỏi.
Trình Mộc Quân lại không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn y, không muốn cho một lời giải thích gì.
Dưới lửa giận, Hách Viễn càng nói không lựa lời.
"Dù là ma tu thì thế nào! Trong bí cảnh, nàng cứu ta một mạng, ta cũng chưa từng thấy nàng sát sinh, mặc dù là ma tu, nhưng nàng cũng có tâm hướng thiện, sao người có thể tùy tiện đưa nàng vào chỗ chết như thế!"
"Ngươi!"
Con ngươi Trình Mộc Quân co rụt lại, bả vai hơi run, hàm dưới căng chặt, dường như đang cố gắng áp chế lửa giận. Hắn nhắm mắt thật mạnh, sau đó đến trước mặt Hách Viễn, nhìn chằm chằm đồ đệ không biết hối cải, rồi hung hăng đánh một chưởng vào ngực y.
Một chưởng này hoàn toàn không nương tay.
Hách Viễn phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ góc áo trắng của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân lại dứt khoát xoay người, không cho Hách Viễn bị đè trên mặt đất một ánh mắt nào, chỉ để lại một câu.
"Xử phạt theo môn quy."
Hách Viễn tiếp nhận bảy bảy bốn mươi chín roi lôi đình tiên ở Chấp Pháp Đường, sau đó mới kéo một thân thương tích trở lại Vấn Đạo Phong.
Y vẫn không hiểu, không rõ vì sao sư tôn cứ kiên trì cho rằng Lạc Cửu là ma tu.
Rõ ràng bên Chấp Pháp Đường đã xác nhận Lạc Cửu tu đạo pháp chính thống, không có bất cứ liên quan gì đến ma tu.
"Sư tôn, xin nghe đệ tử giải thích chuyện đêm qua."
Không trả lời.
"Sư tôn."
Vẫn không có ai trả lời.
Hách Viễn trước giờ luôn cung kính sư tôn, nói gì nghe nấy, lần đầu tiên nảy sinh oán hận. Suy cho cùng, y vẫn chỉ là một thiếu niên mới ra đời, sau khi không được đáp lại, cảm xúc oán hận này dâng lên đỉnh điểm.
Hách Viễn đột ngột bật dậy, không rảnh lo cung kính gì đó, đẩy mạnh cửa đá động phủ ra.
Trong động phủ không có ai, lúc này Hách Viễn đã bị lửa giận bao phủ, một lòng chỉ nghĩ phải tìm được sư tôn hỏi lý do.
"Sư tôn."
Y gọi một tiếng, không trả lời, Hách Viễn tiếp tục đi vào trong, y biết bình thường sư tôn thích ngẩn ngơ trong thư phòng.
Theo động tác đi lại, vết roi trên lưng làm trán y chảy đầy mồ hôi, bảy bảy bốn mươi chín lôi đình tiên là trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả với kiếm tu thường xuyên rèn luyện thân thể.
Nếu là đệ tử bình thường trong tông môn chịu hình phạt này, dù thế nào cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, nhưng Hách Viễn là kiếm thể trời sinh, vẫn còn có thể hành động tự nhiên.
Y chịu đựng cơn đau, đi thẳng đến thư phòng.
Vừa đẩy cửa thư phòng khép hờ ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Thư phòng vô cùng hỗn độn.
Giá vẽ bị đổ rạp trên mặt đất, một bức họa cuộn tròn mở ra.
Hách Viễn ngây dại.
Người trên bức họa, rõ ràng là y đang luyện kiếm.
Hách Viễn ngơ ngẩn hồi lâu mới đi qua nhặt bức họa kia lên, cẩn thận xem câu thơ đề ở phía dưới. Sau khi xem rõ ràng, mặt y trắng nhợt, ngực đau xót, cố gắng đè nén cảm xúc kích động đang muốn bùng nổ xuống.
Một ngụm máu tươi văng tung tóe, như từng đóa mai hồng rơi lên bức họa.
"Sư tôn......"
***
Lúc này, Trình Mộc Quân đang nằm ở Dược Phong an dưỡng thân thể.
Một chưởng đánh Hách Viễn đêm qua, có thể nói là Trình Mộc Quân tự tổn hại 3000. Hắn mới quay người lại đi được vài bước đã phun một miệng máu tươi, ngã xuống.
Trưởng lão chấp pháp sợ tới mức hồn phi phách tán, vội đã đưa người đến Dược Phong.
Cảnh Triết vừa châm cứu cho hắn vừa khiển trách: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải tâm bình khí hòa, đừng tức giận nữa, mà ngươi tức giận cũng thôi đi, thế mà lại còn động thủ! Ngươi không muốn sống nữa đúng không? Tức giận với một đệ tử làm gì? Có giận thì cứ giao cho Chấp Pháp Đường xử lý là được rồi, ngươi...... thật là tức chết ta."
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới nói: "Ta không khống chế được."
Cảnh Triết cũng biết chuyện xưa, thế nên không tiện khuyên Trình Mộc Quân quá nhiều, chỉ đành nói: "Vậy sao ngươi không nói thẳng với đệ tử của ngươi về đoạn ân oán đó? Còn chuyện liên quan đến.... đạo cốt trấn ma?"
Cảnh Triết là người duy nhất ngoài hắn biết về đạo cốt trấn ma của Hách Viễn.
Trình Mộc Quân nói: "Hách Viễn là đứa nhỏ