Editor: Diệp Hạ
Sau khi ngôi sao mờ nhạt thoát khỏi lực hấp dẫn của nơi tiêu vong, ánh sáng lập lòe cũng dần ổn định.
Trình Mộc Quân đứng tại chỗ nhìn ngôi sao chậm rãi đi xa theo quỹ đạo.
Bụi sao* rơi xuống từ nơi tiêu vong, tràn lan trên quần áo hắn, lưu lại những đốm sáng li ti. Tuy nhiên, đây không phải là dấu vết duy nhất trên quần áo của hắn.
(*) Stardust (bụi sao) là bụi trong vũ trụ có dạng nhỏ như phân tử, bao gồm những khoáng chất đặc có khả năng chịu lửa lớn, cứng có khả năng chịu nhiệt cao. Sở dĩ chúng có được những đặc tính đó là do cấu tạo của chúng chủ yếu là Cacbon hoặc các hợp chất liên quan tới Cacbon như: Kim cương, hoặc Cacbua Silic (SiC), Than chì,... Mặc dù hạt lớn nhất có thể đạt vài chục micro mét, nhưng chúng rất hiếm. Đa số chúng chỉ khoảng vài micro mét hoặc nhỏ hơn.
Quần áo màu trắng trên người Trình Mộc Quân nhìn như rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy bên trên có đầy hoa văn được bụi sao vẽ nên.
Ngón tay hắn ngừng lại một chút, sau đó cúi đầu cười cười: "Người cũng đã không còn mà mấy thủ đoạn nhỏ này vẫn vậy."
Nói xong, hắn chậm rãi bước đi giữa muôn vàn vì sao, nhắm mắt lại nghe âm thanh xung quanh.
Thời gian giữa các vì sao là vĩnh hằng.
Trình Mộc Quân mở to mắt. Tốt lắm, đã chậm rãi đi vào quỹ đạo.
Hắn về phía trước vài bước, tìm thấy ngôi sao vừa đi vào quỹ đạo, lúc này đã xuất hiện mấy vệt sao kéo dài xung quanh nó, mỗi một cái đều là một khả năng.
Trình Mộc Quân đặt ngón tay lên, ngắm nhìn những vệt sao.
Có lẽ là Lâm Hoành Bác đã thuận lợi đến được với Thường Á, mà Nguyễn Miên, phần lớn là không gặp được anh hai nhà họ Trình, sau này bị những đòn hiểm của xã hội xô ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chậm rãi trưởng thành.
Ít nhất, là trở thành một người bình thường.
Chỉ là, trên mỗi một vệt sao, đều không hề có người tên Lâm Viễn Ngạn tồn tại.
Trình Mộc Quân lặng người một lát, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua mái vòm được hình thành bởi hàng ngàn ngôi sao, cảm thấy nơi mà mình đã từng ở không biết bao lâu cũng trở nên có chút xa lạ.
Lần trước, khi hắn đến, có người tiễn hắn đi.
"Hẹn gặp lại." Trình Mộc Quân vẫn theo thói quen cũ, nói lời tạm biệt.
Mặc dù, không ai có thể nghe thấy.
Khi bước xuống cầu thang được bao phủ bởi mây mù, Trình Mộc Quân lại thấy khá hứng thú, không trở về ngay.
Dù sao về cũng là về thế giới trừng phạt kinh khủng kia, tự tiện thoát ly chắc chắn phải bị phạt thêm thời gian, nếu đã vậy không bằng ở bên ngoài lâu thêm một chút.
Mọi thứ vẫn giống như trước khi hắn bế quan, tuy rằng Thần giới cũng theo sát trào lưu tạo ra một số khu vực công nghệ cao và hiện đại, nhưng không gian sao trời này vẫn vạn năm không đổi.
Không thú vị.
Hắn của nhiều năm trước là một người không thích ra ngoài, ở Thần giới nhìn một khung cảnh nhiều năm không đổi, không bằng đi đến không gian sao trời tìm một tiểu thế giới để chơi.
Trình Mộc Quân đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe phía sau có người kêu hắn.
"Trình Mộc Quân."
Hắn quay đầu lại, là người quen. Người nọ tuổi trẻ oai hùng, màu da hơi ngăm, mặc một bộ quần áo thời hiện đại, nhìn dáng vẻ rất giống tổng tài bá đạo.
"Dịch Nhị Ngưu à, đã lâu không gặp."
Y đứng trước mặt Trình Mộc Quân, mắt trợn trắng: "Đã nói biết bao lần rồi, ta tên Dịch Nhĩ Liễu."
"Cũng giống mà, giống mà."
Cũng không phải là Trình Mộc Quân tự đặt tên cho vị Tinh Quân này, y là Ngưu Túc Tinh Quân¹, tên thật là Dịch Nhị Ngưu, nhưng mà sau này chạy theo mốt, sửa lại tên vì thấy tên kia văn nhã hơn².
(¹) Nằm trong chòm Huyền Vũ thuộc Nhị thập bát tú - là 28 vị tinh tú trên bầu trời, tượng trưng cho 28 vị thần chịu trách nhiệm canh giữ Thiên môn, được chia làm 4 chòm sao chính là tứ thánh thú gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Chòm Huyền Vũ (rùa và rắn đen) gồm: Đẩu (cua), Ngưu (trâu), Nữ (dơi), Hư (chuột), Nguy (én), Thất (heo) và Bích (nhím).
(²) Dịch Nhị Ngưu (易二牛) và Dịch Nhĩ Liễu (易爾柳), 易二 và 易爾 đều có phát âm là [yì ěr], khác chỗ 牛 - [niú] nghĩa là trâu, còn 柳 - [liǔ] là cây liễu.
Dịch Nhĩ Liễu nghiến răng nghiến lợi: "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thấy ghét như xưa. Đợi một ngày nào đó ta nắm được nhược điểm của ngươi, thế nào cũng phải khắc nó lên bia, đặt ở giữa đường đến không gian sao trời."
Biểu cảm của Trình Mộc Quân trở nên sượng trân, hắn nhớ đến ba năm ở thế giới trừng phạt của mình, quyết định vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn.
Tuy rằng đã ký thỏa thuận bảo mật, chuyện Hệ thống Độ kiếp xảy ra sự cố sẽ không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng lần này Trình Mộc Quân đã đánh vỡ giam cầm của thế giới trừng phạt để chạy ra, ai biết được Tổ Kế hoạch của Hệ thống Độ kiếp có giận nổ mũi không.
"Nhĩ Liễu huynh, huynh gọi ta có gì phân phó?" Trình Mộc Quân nở nụ cười lịch sự, dò hỏi.
"......" Dịch Nhĩ Liễu nghẹn họng, nhưng cũng đã quen với dáng vẻ lật mặt như lật sách của Trình Mộc Quân rồi, quen nhau nhiều năm như vậy cơ mà.
"Không có gì, tại thấy ngươi bỗng nhiên chạy tới không gian sao trời này thôi." Y hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Có phải là xảy ra chuyện lớn gì rồi không?"
Trình Mộc Quân khó hiểu: "Huynh nghĩ đi đâu vậy, chỉ là có một tiểu thế giới mới xuất hiện, ta xác nhận một chút thôi."
Dịch Nhĩ Liễu nhíu mày: "Vậy mà ngươi còn nói không có chuyện gì? Từ... sau khi y ngã xuống, không gian sao trời đã có thể tự vận chuyển rồi, sao còn cần ngươi trở về điều khiển."
Trình Mộc Quân phất tay: "Huynh suy nghĩ nhiều quá, ta đã bế quan lâu như vậy, giờ quay lại thăm nơi làm việc cũ là chuyện rất bình thường."
Nói xong, hắn nhìn thời gian, nếu giờ mà không quay về thế giới trừng phạt thì chắc phải mệt thêm 300 năm nữa quá.
"Đi đây."
Nói xong, hắn tiến lên một bước, co người lại, trở lại nơi bế quan.
***
Khi Trình Mộc Quân mở mắt, hắn đã quay lại thế giới trừng phạt, thời gian vẫn là lúc hắn rời đi.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là một thế giới giả thuyết, hắn rời đi, tất nhiên trò chơi sẽ phải tạm dừng.
Nghĩ như thế, bảo sao ba thế giới trước đều lung tung rối loạn.
Sau khi hắn rời đi, tuyến cốt truyện của các tiểu thế giới vẫn sẽ tiếp tục theo các cách khác nhau, lượng dữ liệu lớn như thế, tất nhiên sẽ bị hỗn loạn, cuối cùng hỏng mất.
Chỉ là Trình Mộc Quân thật không ngờ, thế giới thứ ba lại bởi vì không thể đồng nhất logic mà dẫn tới việc NPC thức tỉnh, có ý đồ thay đổi hướng đi của cốt truyện đến một khả năng khác.
Khi có một khả năng khác, hoặc khi cố gắng tìm kiếm một khả năng khác, cũng đồng nghĩa với việc có hình thức của một thế giới chân thật.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, run rẩy, như muốn sụp đổ.
"Trình... Mộc... Quân... Cậu vừa mới làm cái gì...... Huhuhu, sao cậu có thể làm như vậy, huhu, thế mà cậu lại nhốt tôi vào phòng tối, còn cho tôi món quà to như vậy nữa."
Trình Mộc Quân hơi chột dạ, hỏi: "Hử, cậu bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hệ thống tức giận nói: "Cậu còn giả ngu! Cậu tự nhìn đi!"
Một danh sách xuất hiện trước mắt Trình Mộc Quân, là những thế giới hắn đã từng quay lại.
Thế giới thứ nhất và thứ hai đều đã chuyển sang màu xám, trạng thái đã hoàn thành, mà thế giới thứ ba lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Tất cả dữ liệu của thế giới