Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Thật sự là mì rất ngon.
Đáng tiếc bởi vì thiết lập tính cách của kịch bản nên Trình Mộc Quân không thể ăn xong hết một tô mì. Hắn tùy tiện ăn mấy miếng, sau đó làm vẻ không tập trung buông đũa xuống.
"Trợ lý Trình, làm sao vậy?" Tống Cảnh Thần hỏi.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười: "Không có gì." Nói xong, tựa hồ là vì che giấu biểu cảm, cúi đầu lấy máy tính bảng ra bắt đầu xử lý công việc.
Tần Lý không nhìn ra sóng ngầm, ngược lại theo thói quen hỏi: "Trợ lý Trình, công việc của hôm nay đã sắp xếp chưa?"
"9 giờ sáng nay ngài có một cuộc họp với bộ phận tài chính ở phòng họp số 1......" Lúc Trình Mộc Quân vừa mở miệng, thanh âm có hơi khàn, sau khi nói vài câu mới khôi phục bình thường, hoàn toàn tiến vào nhân vật trợ lý vạn năng.
Trình Mộc Quân diễn xong tiết mục tâm trạng phức tạp của mình, bên ngoài thì nghiêm túc đọc lịch làm việc, thực tế là đang xác nhận kịch bản tiếp theo.
Bây giờ hệ thống đã phối hợp ăn ý, không cần nhiều lời liền chuyển phát trọng điểm của kịch bản.
【Lần đầu tiên Tống Cảnh Thần đến công ty Tần Lý, được Tần tổng cao lãnh ít nói ôn nhu săn sóc, làm người toàn công ty mở rộng tầm mắt, bắt đầu ngầm thảo luận khi nào trợ lý Trình sẽ bị vứt bỏ. Lúc mấy nhân viên thảo luận ở phòng trà bị Trình Mộc Quân nghe được, càng kích thích cậu ta......】
Trình Mộc Quân phỉ nhổ: "Trong thời gian làm việc mà còn đi đàm luận về ông chủ trong phòng trà, cái công ty này sớm hay muộn gì cũng phá sản."
Hệ thống: "Tiểu thuyết cẩu huyết mà, nhân viên đều là công cụ xúc tiến tình cảm phát triển, công việc gì đó cũng chỉ là phông nền mà thôi."
"Được rồi." Trình Mộc Quân tiếp nhận cái giải thích này, "Xem ra kế tiếp không có suất diễn của tôi, không đúng, phải nói là, tôi không nên xuất hiện ở tiết mục tiếp theo."
Nếu muốn để nhân viên nhìn thấy sóng ngầm kích động củi khô lửa bốc giữa Tần Lý và Tống Cảnh Thần, thì kẻ thứ ba Trình Mộc Quân chắc chắn không nên xuất hiện.
Dù sao thì Tần Lý của bây giờ và trong kịch bản gốc có tính cách không quá giống nhau, ít nhất là ở trước mặt Trình Mộc Quân.
Nghe xong câu này, hệ thống thở dài một tiếng: "Xem nghiệt cậu tạo đi......"
Trình Mộc Quân tạo rất nhiều nghiệt, ở đâu cũng có.
Tỷ như hiện tại, đã dưỡng thành thói quen vừa ăn sáng vừa nghe lịch làm việc cho Tần Lý, giờ y đã tiến vào trạng thái làm việc, lòng tràn đầy nôn nóng muốn đến công ty, không còn nghĩ ngợi gì khác.
Tần Lý ăn xong bữa sáng, lại uống hết ly Americano đã lạnh, sau đó đứng dậy đến phòng vệ sinh súc miệng sạch sẽ, rồi xoay người trở về mặc áo khoác vào nhanh chóng rời đi.
Liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi.
Đi đến huyền quan mới phát hiện hình như có người không đuổi kịp, Tần Lý dừng lại, nhíu mày hỏi: "Trợ lý Trình?"
Trình Mộc Quân trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ, có phải anh quên cái gì rồi hay không.
Hệ thống cũng chiếu thanh tiến độ đang lập lòe ánh đỏ đầy nguy cơ ra cho hắn xem, mắt thấy nó sắp tuột, Trình Mộc Quân lòng nóng như lửa đốt, không biết làm sao.
"Trợ lý Trình?" Trong ba giây không được đáp lại, Tần tổng cuồng công tác đang vội đi mở họp lặp lại một câu.
"Xin lỗi, đến đây."
Trình Mộc Quân cân nhắc mãi, suy xét đến tính cách ghen ghét tự ti của mình trong cốt truyện, vẫn không lên tiếng nhắc nhở. Dù gì thì cốt truyện cũng nên tự giác một chút chớ?
Quả nhiên, hai người mới đi đến hoa viên đã nghe tiếng gọi phía sau.
"Tiểu Lý, Tiểu Lý!"
Tần Lý đang cầm điện thoại xem hợp đồng vừa được gửi đến, bị người kéo một hồi mới phục hồi tinh thần. Y xoay người thấy là Tống Cảnh Thần, hỏi: "Có việc?"
Tống Cảnh Thần: "Tôi muốn đi mua chút đồ, lần này về khá vội, không mang nhiều quần áo."
"Ừm, xe ở gara cậu cứ dùng thoải mái, chìa khóa trong ngăn tủ chỗ huyền quan, cậu tự lấy đi." Nói xong lập tức xoay người muốn đi, cực kỳ vội vàng.
"Từ từ."
Tần Lý: "Sao?" Giọng điệu đã hơi không kiên nhẫn, quấy rầy công tác là việc không thể chấp nhận được.
Trình Mộc Quân lúng ta lúng túng hỏi hệ thống: "Hệ thống, cậu xác định Tống Cảnh Thần thật sự có thể làm Tần Lý buông công việc chọn tình yêu sao?"
Nhìn có giống đâu.
Hệ thống: "...... Đây không phải là nghiệt cậu tạo à?"
Được rồi, Trình Mộc Quân chột dạ. Hắn thích biểu tình nghiêm túc lãnh khốc khi làm việc của Tần Lý, vì thế nên trong mấy năm nay luôn châm ngòi thổi gió bồi dưỡng thuộc tính cuồng công việc của đối phương.
Trình Mộc Quân nhìn Tần Lý khẽ nhíu mày, tất cả tâm tư đều đặt vào công việc, căn bản không rõ ý tứ của Tống Cảnh Thần. Mà Tống Cảnh Thần tính cách nội liễm, dường như cũng ngại biểu đạt ý tứ của bản thân.
Nếu cứ như vậy thì tên cuồng công việc Tần Lý chắc chắn sẽ kiên trì mở họp rồi bỏ lỡ cốt truyện.
Trình Mộc Quân mở miệng: "Tống tiên sinh ở nước ngoài lâu năm, hẳn là không có bằng lái trong nước, hơn nữa chiếc xe còn lại đã được đưa đi bảo dưỡng vào ngày hôm qua, tôi có thể giúp Tống tiên sinh đặt xe, ngài thích xe gì?"
Trong cuộc sống của Tần Lý, ô tô cũng chỉ là phương tiện giao thông. Trong nhà có hai chiếc xe cho công việc và một chiếc xe hạng sang dành cho những dịp đặc biệt, rõ ràng là không thích hợp để sử dụng trong giờ cao điểm.
Tống Cảnh Thần khó xử: "Tôi...... không quen lắm......"
Tần Lý biết y đã được nuông chiều từ bé nên có tính bắt bẻ, nói thẳng: "Ừm, vậy cậu đi cùng với tôi đi."
Sắc mặt Trình Mộc Quân cứng đờ, ngầm liếc Tống Cảnh Thần một cái, nhận lại được một nụ cười ấm áp.
Hoàn hảo, tiến vào cuộc chiến tiếp theo.
Trình Mộc Quân đi vào gara, chạy xe ra ngừng ở ven đường.
Tống Cảnh Thần kéo cửa sau ra ngồi xuống, còn nói lời cảm ơn, "Thật là làm phiền trợ lý Trình quá."
Trình Mộc Quân không phản ứng y, lãnh đạm đến hơi thất lễ, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Lúc xuống xe, Tần Lý vừa lúc kéo cửa ghế phụ ra, thấy thế ngừng lại, "Làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Tần tổng, phiền ngài lái xe, hôm nay tôi phải đến công ty HQ một chuyến."
"Cậu đến công ty HQ làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Đây không phải là công việc ngài sắp xếp hai ngày trước sao?"
Lúc này Tần Lý mới nhớ ra, "Lên xe, tôi đưa cậu qua trước, HQ cách đây cũng không xa."
"...... bây giờ đã không còn sớm, lúc nãy Tần tổng ăn sáng đã chậm trễ thời gian, nếu đi đường vòng đến HQ thì sẽ trễ họp." Bình tĩnh tự thuật, lại mang theo chút quái gở kỳ lạ, đây chính là hiệu quả mà Trình Mộc Quân muốn biểu đạt.
Tần Lý có hơi chần chờ.
Y là chủ công ty, trễ họp đối với người ngoài thì không phải chuyện to tát gì, nhưng đối với Tần Lý mà nói, đây là vấn đề nguyên tắc.
Trình Mộc Quân chính là biết thuộc tính này của đối phương nên mới nói như vậy.
Tần Lý: "Vậy cậu đi bằng cách nào? Không phải chiếc xe còn lại đưa đi bảo dưỡng rồi sao?"
Trình Mộc Quân: "Tôi gọi người đến đón."
Tần Lý vẫn không đồng ý, kiên trì đến khó hiểu, "Gọi xe lỡ như đến muộn thì sao bây giờ, lên xe."
"...... không phải gọi xe."
Ngay lúc này, cuối con đường có một chiếc xe chạy đến.
Sau khi dừng lại, cửa sổ ghế điều khiển mở ra, lộ ra gương mặt của Du Thiếu Ninh, hắn cười cười, nói: "Trợ lý Trình, chúng ta đi thôi."
Sắc mặt Tần Lý đột nhiên đen lại. Hắn đang muốn mở miệng hỏi, lại nhớ người phụ trách hạng mục của công ty HQ đúng là có Du Thiếu Ninh, đi cùng đối phương là điều đương nhiên.
Nhưng Du Thiếu Ninh lại chạy đến đón người, hành vi này rất kỳ quái. Tần Lý nhíu mày, miễn cưỡng đè nén cảm giác buồn bực đang cuồn cuộn.
Trình Mộc Quân không cảm thấy gì: "Tần tổng, chúng tôi đi trước." Nói xong lên xe rời đi.
Tần Lý đứng tại chỗ, giờ mới muộn màng nhận ra, thì ra người Trình Mộc Quân nói đến đón là Du Thiếu Ninh.
Từ khi nào mà quan hệ của hai người này lại trở nên tốt như vậy?
Xe chạy được một khoảng, Du Thiếu Ninh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tần Lý đứng ở đó một lúc lâu mới lên xe, lại nhìn Trình Mộc Quân một cái.
"Trợ lý Trình, cậu thật sự...... không ngại à?"
Trình Mộc Quân: "......"
Trước kia không thân với Du Thiếu Ninh nên gặp mặt cũng không nói được mấy câu, vì vậy hắn không ngờ đối phương lại là người tinh tế như vậy, khác hoàn toàn với bộ dáng chó điên lúc trước.
Nhưng dù cảm thấy làm sao thì vẫn phải tuân theo thiết lập tính cách.
"Quen rồi," Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười cười, "Cảm giác mơ mộng rất tốt, nhưng con người cũng không thể đắm chìm mãi trong mơ."
Du Thiếu Ninh là do Trình Mộc Quân kêu đến, hành trình hôm nay vốn đã định là Du Thiếu Ninh và hắn cùng đi đến công ty HQ. Bình thường hắn tuyệt đối không để Du Thiếu Ninh tới đón, mà Du Thiếu Ninh cũng tuyệt đối không đến đón.
Ở cùng nhau ngày hôm qua, Trình Mộc Quân phát hiện Du Thiếu Ninh rất thú vị, vậy nên lúc ăn sáng đã gửi tin nhắn qua.
Nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản, rất trực tiếp, hỏi Du Thiếu Ninh có thể đến đón hắn rồi cùng nhau qua công ty HQ hay không.
Ý của hắn là muốn thử thái độ của Du Thiếu Ninh, lỡ như qua một đêm, lý trí trở về, không chừng lại muốn đưa ảnh chụp ra ngoài. Nếu như vậy thì phải chuẩn bị một chút.
Không ngờ Du Thiếu Ninh lại lập tức đồng ý, còn gửi qua một tin nhắn an ủi, cũng không biết đối phương đã suy diễn ra những thứ gì.
Chó ngáp phải ruồi, vừa lúc giúp Trình Mộc Quân giải lửa sém lông mày.
Trình Mộc