Editor: Diệp Hạ
Khi mở mắt ra, Trình Mộc Quân đã đứng ở phòng khách.
Hắn đứng một hồi mới ngồi xuống ghế, dựa vào sô pha, ngửa mặt, ngơ ngác nhìn trần nhà, biếng nhác không nhúc nhích.
Hệ thống đợi một lát mới nhắc nhở: "Ờm, bên ngoài vẫn còn hai người đang đợi cậu đó."
Trình Mộc Quân: "Tôi biết, bây giờ tôi không muốn nhúc nhích mà thôi."
Hệ thống: "Cậu ổn chứ?"
Trình Mộc Quân có chút hoảng hốt, giơ tay ngang tầm mắt mình, nhìn một lát rồi thở dài, "Vẫn ổn, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người."
Hệ thống có chút tò mò, nói: "Ai thế?"
"Không nhớ, tôi cũng quên mặt rồi, nhưng lại nhớ rõ câu nói kia, y cũng nắm tay tôi, nói cảm ơn tôi đã đi cùng y qua cả đời." Trình Mộc Quân nhíu mày, lắc lắc đầu.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc của mình, hắn đã gặp quá nhiều người, cũng quên quá nhiều người. Nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ rõ những gương mặt đó, có chút kỳ lạ.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến những âm thanh hỗn loạn, làm Trình Mộc Quân hoàn hồn.
Hắn thu lại cảm xúc, đứng dậy đi về phía cửa.
[Đợt trước mò lên gg sợt thử thì thấy các web reup chỉ reup tới c77 rồi ngừng, thế là t mới nghĩ k lẽ mình ngâm lâu quá cái nó quên, nhưng không, anh yêu truyenh*d vẫn rất yêu em, anh không bỏ sót chương nào cả, mãi yêu anh, em rủa anh mãn kiếp luôn. - Vài đôi lời từ app cam user dphh___ ????]
4
Trong hoa viên, tình hình vô cùng hỗn hoạn.
Ghế ngồi màu trắng ngã lăn lóc trên mặt đất, hai anh em vốn đang nói chuyện "thân thiết" lại đánh nhau rồi.
Trình Mộc Quân trợn mắt há mồm, nhìn thấy tên khốn Tiêu Ngật Xuyên mất phong độ, đánh nhau với Tiêu Minh Duệ.
2
Nhìn hiện trường thì hẳn là Tiêu Ngật Xuyên động thủ trước, Tiêu Minh Duệ bất đắc dĩ phòng thủ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Minh Duệ trùng hợp đối mặt với hướng cửa, dư quang liếc thấy gì đó, động tác ngăn cản hơi khựng lại, sau đó bị đấm một cú vào khóe miệng.
Rõ ràng lực của cú đấm không nặng lắm, nhưng hắn lại lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Trình Mộc Quân: "... Hệ thống, sao tôi cứ thấy tên Tiêu Minh Duệ này trà xanh sao sao đó, cậu nói xem tôi có nên phối hợp với hắn ta không."
Hệ thống: "Cậu muốn làm sao thì làm, dù sao thế giới trừng phạt cũng không có cốt truyện cố định, cậu đừng OOC quá là được."
Trình Mộc Quân vốn định đóng cửa, làm bộ không nhìn thấy để quay về nghỉ ngơi, lại thấy có một chiếc xe chạy đến, dừng lại ở gần đó. Xe vừa ngừng, một người lập tức mở cửa xe đi xuống, đẩy cổng sân ra vọt vào khuyên can.
"Đừng đánh! Ngật Xuyên! Anh Minh Duệ! Các anh làm gì vậy?"
Động tác trôi chảy, làm Trình Mộc Quân khá sửng sốt.
"Hệ thống, đây là nhà tôi mà đúng không, nguyên một đám chạy vào mà không ai hỏi ý của tôi hết, thế là thế nào?"
2
Hệ thống có chút tò mò: "Đúng rồi, người này là ai?"
Trình Mộc Quân giật giật lông mày: "Cậu không biết? Đây chính là nhân vật quan trọng trong thế giới trừng phạt, bạch nguyệt quang của Tiêu Ngật Xuyên đó."
Hệ thống: "À, tôi chỉ mới bị trói buộc với cậu từ lúc cậu ở bệnh viện, chưa nhìn thấy người này, đương nhiên là không biết."
Trình Mộc Quân mỉm cười, không nói gì, đi qua.
Hắn nâng Tiêu Minh Duệ ngồi dưới đất lên, rồi phủi phủi bụi đất trên người hắn xuống, hỏi: "Anh ổn chứ đàn anh."
Khóe môi Tiêu Minh Duệ xanh tím rất dễ thấy, nhìn có vẻ đã phải chịu không ít khổ.
Nhưng lúc nãy khi Trình Mộc Quân bước ra rõ ràng thấy hắn hung hăng đấm lên xương sườn của Tiêu Ngật Xuyên. Chỗ kia không ai nhìn thấy, nhưng thật sự rất đau.
"Không sao, thất lễ quá, shh ——" Tiêu Minh Duệ miễn cưỡng mỉm cười, lại động đến vết thương ở khóe miệng, đau đến nhe răng trợn mắt.
Mạc An Lan ở bên cạnh đang quan tâm đến tình huống của Tiêu Ngật Xuyên, khi giơ tay chuẩn bị đỡ lại bị Tiêu Ngật Xuyên nghiêng người tránh khỏi.
Tiêu Ngật Xuyên nhìn Trình Mộc Quân, hỏi: "Cậu không hỏi tình huống của tôi?"
Trình Mộc Quân khó hiểu, nói: "Không phải anh vẫn ổn à?" Hắn nhìn thấy, nhưng hắn không nói.
"......"
Trình Mộc Quân lạnh lùng xoay người chỉ vào bàn ghế trên mặt đất, nói: "Nếu tất cả đều không bị gì thì phiền các người nâng bàn ghế dậy, lúc đi thì đóng cửa lại luôn. Tùy tiện ra vào, người không biết còn tưởng nhà tôi là chợ bán thức ăn đó."
Bấy giờ Mạc An Lan như mới thấy mình thất lễ, đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi cậu Trình, tôi vốn tới thăm cậu, nhưng vừa đến đã thấy họ đánh nhau, không nghĩ nhiều quá vội xông vào."
Trình Mộc Quân nhướng mày, nói: "Thăm tôi? Hình như tôi không quen biết anh."
Hắn vẫn không quên mình đang giả vờ mất trí nhớ, làm sao một người mất trí nhớ có thể quen biết Mạc An Lan được chứ.
Mạc An Lan liếc Tiêu Ngật Xuyên một cái, lại thấy đối phương không nói lời nào, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
Y chỉ đành xấu hổ tự giới thiệu: "Tôi là Mạc An Lan, là bạn của Tiêu Ngật Xuyên, hôm đó cậu và Ngật Xuyên tới cứu tôi nên cậu mới bị thương, tôi luôn rất áy náy, vì vậy hôm nay tới cửa xin lỗi."
Trình Mộc Quân không hề nể mặt chút nào, trợn mắt nói: "Anh rất áy náy hả, thế sao lúc tôi nằm viện anh không tới, bây giờ lại chạy tới làm gì, muốn tôi mời anh ăn cơm à?"
"Tôi..."
Mạc An Lan chưa nói được gì đã thấy Trình Mộc Quân phất tay: "Thôi, dù sao cũng là người không quen biết gì, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, tạm biệt, lúc đi nhớ đóng lại giúp tôi."
Cuối cùng Tiêu Ngật Xuyên cũng mở miệng, hỏi: "Cậu không vui?"
Trình Mộc Quân liếc y một cái, hếch cằm nói: "Anh làm vỡ bộ trà cụ tôi thích nhất, bây giờ bộ trà cụ này đã không còn bán nữa, đương nhiên tôi không vui."
Nói xong, hắn lười phản ứng những người này nữa, xoay người đi vào.
Mới đi được vài bước lại thấy Tiêu Minh Duệ theo sau.
Hắn mỉm cười nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi mượn hộp y tế dùng một chút không, vết thương trên mặt không được xử lý, tôi lo ngày mai nó sẽ sưng lên, thế thì không thể gặp được ai."
Trình Mộc Quân nhìn hắn một cái, dư quang lại thấy sắc mặt xanh mét của Tiêu Ngật Xuyên: "Được rồi, vào đi."
Tiêu Minh Duệ theo sau Trình Mộc Quân vào nhà, khi xoay người đóng cửa, chạm mắt với Tiêu Ngật Xuyên mắt. Hắn nở nụ cười ôn hòa, gật gật đầu, dáng vẻ vô cùng lễ phép.
Trình Mộc Quân lấy hộp y tế đặt lên trên bàn trà, nói với người vào sau: "Đây, hòm thuốc."
Tiêu Minh Duệ gật đầu, cầm tăm bông, thấm cồn i-ốt, lại bất cẩn cọ lên môi. Hắn mỉm cười xin lỗi: "Tôi tự làm không tiện lắm, phiền đàn em giúp một chút được không?"
Ngữ điệu dịu dàng, lời nói hợp lý.
Trình Mộc Quân gật đầu, nhận lấy tăm bông, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.
Lúc này khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở gần như giao hòa, cảm giác hơi mờ ám.
Trình Mộc Quân rũ mắt, chuyên tâm xử lý vết thương xanh xanh tím tím. Hắn không nhìn Tiêu Minh Duệ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương luôn đặt trên người mình.
"Hệ thống, tôi phát hiện Tiêu Minh Duệ này thật sự rất trà xanh."
Hệ thống: "Cậu không thích nhìn thì có thể đuổi đi, dù sao Tiêu Minh Duệ cũng không phải nhân vật quan trọng gì."
Trình Mộc Quân: "Cậu sai rồi, tôi rất thích như vậy, chơi vui mà, gia tăng không ít lạc thú cho những ngày ở thế giới trừng phạt tẻ nhạt nhàm chán này."
Xử lý vết thương xong, Trình Mộc Quân dọn dẹp đồ đạc, xong xuôi rồi lại pha một bình trà mang ra.
Tiêu Minh Duệ nhìn bộ