Editor: Diệp Hạ
Tô Kiểu đi thẳng đến bàn cuối cùng, ngồi xuống cạnh Lục Thượng, cười gật đầu: "Chào cậu, bạn học Lục, mình là Tô Kiểu, sau này chúng ta chính là bạn cùng bàn."
Cậu nhớ Lục Thượng này tuy rằng tính tình hơi xấu, nhưng chỉ hơi hung dữ thôi, trên thực tế thì y đối xử rất tốt với những người bạn mà y công nhận.
Sau khi Tô Kiểu chấp nhận sự thật mình đã xuyên thành pháo hôi ác độc trong tiểu thuyết, cậu quyết định tạo quan hệ tốt với Lục Thượng, sau này ngoan ngoãn ở nhà họ Tô, lấy chút tiền hoa hồng sống qua những ngày tháng bình yên.
Cậu nhớ ở đoạn sau của quyển sách, Lục Thượng là một kỳ tài trong thương nghiệp, mở rộng địa bàn kinh doanh của nhà họ Tô gấp mấy lần.
Chỉ cần có quan hệ tốt với Lục Thượng, về sau sẽ có thể ngồi mát ăn bát vàng. Cậu trộm nhìn Trình Mộc Quân phía trước, trong lòng nghĩ chỉ là kết bạn mà thôi, sẽ không làm hỏng couple đâu.
1
Ngay lúc này, cậu bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh trầm giọng hỏi: "Cậu đang nhìn gì?"
Tô Kiểu quay đầu, nhìn thấy Lục Thượng cau mày, vẻ mặt không vui cho lắm. Cậu vội trả lời: "A, không, không có gì."
Lục Thượng nhăn mày càng chặt hơn: "Cậu đang nhìn Trình Mộc Quân. Cậu nhìn cậu ta làm gì? Cậu rất thân với cậu ta?"
"Không phải."
"Đó giờ Trình Mộc Quân không để ý đến ai hết, lúc nãy lại chủ động nói muốn ngồi cùng cậu, không phải cái gì?"
Tô Kiểu bỗng nhiên nhớ đến cốt truyện trong sách, ban đầu, quan hệ của Lục Thượng và Trình Mộc Quân có vẻ không tốt lắm, là kiểu nhìn nhau không thuận mắt.
Cậu nhỏ giọng nói: "Ừm, bọn tôi, bọn tôi là hàng xóm, quen biết nhau từ nhỏ, không có gì."
Lục Thượng nhướng mi, như còn muốn nói thêm gì đó. Bỗng nhiên, một viên phấn bay đến đập ngay trán y, giọng nói trầm thấp của thầy Lâm vang lên.
"Lục Thượng, em nói đủ chưa? Đủ rồi thì đứng dựa tường cho tôi."
Lục Thượng bực dọc "Chậc" một tiếng, lập tức cầm sách đứng lên, động tác trôi chảy, dù sao cũng quen rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là vì Tô Kiểu mới chuyển trường đến, thầy Lâm để lại cho cậu chút mặt mũi, không kêu cậu đứng chung.
Nhưng Tô Kiểu lại cắn răng, sau đó cầm sách lên đi qua đó đứng.
Cách mạng tình bạn bắt đầu từ khi cùng nhau bị phạt đứng.
Lục Thượng vốn đang dựa tường lật sách, bỗng nhiên thấy học sinh chuyển trường kia cũng theo đến, cảm thấy khó hiểu vô cùng, dư quang lại thấy Trình Mộc Quân quay đầu nhìn qua.
Thần sắc lạnh lùng của người nọ có hơi khác khác, hình như là đang nhìn chú lùn bên cạnh y?
Lục Thượng càng thêm khó chịu.
Trình Mộc Quân chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức quay đầu, tiếp tục ghi chép.
Đối với hắn mà nói, chương trình học của cấp ba không phải là vấn đề, thậm chí hắn có thể sử dụng nó một cách thuần thục.
Ví dụ như từ nãy đến giờ, trong đầu Trình Mộc Quân luôn mở sẵn kịch bản, mỗi một câu, mỗi một biểu hiện hắn đều làm hệt như kịch bản.
Trình Mộc Quân nói: "Hệ thống, bây giờ tôi không làm bất cứ chuyện dư thừa nào hết, hoàn hoàn đi theo kịch bản, nếu có chuyện gì thì đừng trách tôi nhé."
Hiếm khi hệ thống nhìn thấy Trình Mộc Quân rập khuôn như vậy, khá tò mò: "Sao lần này cậu ngoan ngoãn vậy, ngoan tới nỗi không giống cậu."
Lúc này, thầy Lâm gọi: "Trình Mộc Quân, đi lên làm đề này."
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi lên bục giảng, nhận phấn bắt đầu giải đề, gần như là không cần suy nghĩ, viết lia lịa như nước chảy mây trôi.
Hắn vừa viết vừa nói chuyện với hệ thống ở trong đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy ở thế giới trước mệt quá, giờ không muốn động não nữa, vừa hay khởi đầu lại tốt như vậy, chơi một vòng bình thường cũng khá được."
Hệ thống nhìn thanh tiến độ thong thả tăng lên 3%, gật đầu nói: "Tốt lắm, cứ giữ vững tinh thần này thì chắc chắn có thể thuận lợi sửa chữa xong."
Các tiết học buổi sáng kết thúc, giờ là thời gian nghỉ trưa. Trình Mộc Quân lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn wechat từ mẹ mình.
【Bé ngoan, con gặp Tô Kiểu rồi đúng không? Thằng bé học không tốt lắm, con cố giúp đỡ nó nhé. Dù thế nào đi nữa thì thằng bé cũng coi như là vị hôn phu của con đúng không, nếu như vị hôn phu của con đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong kỳ thi, mặt mũi của con cũng sẽ mất hết, đúng không nè?】
Trình Mộc Quân: "..."
Gân xanh trên trán hắn giật giật, bỗng nhiên nhớ ra mẹ hắn ở thế giới này là một người rất thích lảm nhảm, lại còn vô cùng biết quan tâm và có trách nhiệm.
Chuyện vị hôn phu mẹ chỉ đang nói giỡn, nhưng chuyện giúp Tô Kiểu học tập thì mẹ nghiêm túc thật. Nếu hắn không làm theo, có lẽ sẽ nhận được rất nhiều tình yêu.
Lần trước, sau khi ngủ với Lục Thượng, chính bởi vì lo mình sẽ bị mẹ nhắc mãi việc phải chịu trách nhiệm nên hắn mới chạy đi du học.
1
Trình Mộc Quân trả lời:【Vâng.】
Hắn đứng dậy, cầm quyển sổ trên bàn lên rồi đi về dãy cuối cùng.
Lúc này, phía sau có một đám người đang tụ lại thảo luận, phân công vị trí đi giành đồ ăn ở nhà ăn.
Để ngăn chặn những học sinh trung học tràn đầy năng lượng này chen chúc trong nhà ăn như quỷ chết đói đầu thai, trường học đã thực hiện hệ thống ăn uống so le.
Học sinh lớp 12 được chăm sóc nhất, thời gian ăn cơm sớm nhất. Hai mươi phút sau mới đến phiên đám học sinh khối 11, lúc này tất nhiên mọi người vẫn còn đang tám chuyện trong phòng học.
Khi Trình Mộc Quân đi qua, đám người ồn ào phía sau đột ngột im bặt.
Hắn bình tĩnh bước tới.
Lúc dừng lại, Trình Mộc Quân thấy Lục Thượng đột nhiên đứng lên.
Lục Thượng rất cao, mới lớp 11 mà đã cao 1m85, trong một đám nam sinh như hạc trong bầy gà.
Y đẩy người đang dựa mình ra, hỏi với giọng điệu cứng ngắc: "Cậu tới làm gì? Có phải vì hồi sáng tôi đụng phải cậu một chút không, tôi, tôi xin lỗi cậu là được."
Trình Mộc Quân nhìn y, nói: "Không có gì, tôi không phải tới tìm cậu."
3
Lục Thượng: "..."
Trình Mộc Quân không để ý y nữa, mà cúi nói với Tô Kiểu: "Ghi chép, em cầm xem đi."
Tô Kiểu nhìn cuốn sổ đặt lên bàn, sổ giấy kraft đơn giản cùng với bookmark đánh dấu từng phần.
"A, cái này, anh không cần sao?"
Trình Mộc Quân nói: "Đây là ghi chép của lớp 10, tiến độ của các trường học không giống nhau, em cầm xem đi."
Nói xong hắn xoay người rời đi, cũng không cho Tô Kiểu cơ hội từ chối.
Khâu Phi Vũ ở bên cạnh thò qua: "Oà, ghi chép của Trình học thần, mau cho tôi sờ, nói không chừng có thể dính ít khí phách của học bá, để lần sau kiểm tra có thể được nhiều điểm hơn."
Hắn vừa nói vừa duỗi tay lấy, nhưng tay còn chưa chạm được vào quyển sổ đã bị đánh một cái.
"Shh ——"
"Đụng chạm tầm bậy cái gì, người ta cho cậu chạm vào sao?" Lục Thượng khó chịu cầm áo khoác treo trên lưng ghế lên, tiện tay vắt lên lưng, "Ăn cơm đi."
Nói xong lập tức xoay người bỏ đi.
Khâu Phi Vũ không thể hiểu được, tủi thân hỏi người bên cạnh: "Anh Thượng bị sao vậy? Ăn trúng thuốc nổ à?"
"Cũng không phải là cậu không biết, cậu ấy không ưa Trình Mộc Quân, sáng nay tôi thấy họ xém đánh nhau ở cửa phòng học đó, cậu còn khiêu khích, không phải đáng đời à?"
Khâu Phi Vũ cảm thấy là lạ: "Nhưng không phải mới nãy