Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Tiếng huyên náo ngoài cửa bị cắt đứt, ký túc xá vô cùng yên tĩnh, Tần Miểu phải mất một lúc mới phản ứng lại được, cười vài tiếng, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bắt gặp ánh mắt của Tống Tông Ngôn bèn ngậm lại.
Mặt hắn ta tái xanh, quay đầu đi.
Bầu không khí trong ký túc xá 813 đột nhiên trở nên kỳ quái, những người còn lại đồng loạt nhìn nhau, không nói gì.
Hầu hết các cậu trai ở độ tuổi này đều vừa dễ tính vừa hay quên, ngoài sự tò mò và khó hiểu về Văn Khâu lúc đầu thì đều không quá quan tâm đến điều đó, là bạn thì vẫn là bạn, là bạn cùng lớp thì vẫn như cũ.
Đối với sở thích cá nhân và xu hướng tính dục của người khác, đó là việc riêng của họ.
Nhưng tuổi này cũng có cái “ác độc” rất thuần túy, khi nói ra cũng không biết che giấu như người lớn, sự ác độc giống như một mũi tên nhọn, sắc bén và trực diện.
Mũi tên sắc nhọn của Tần Miểu bắn vào Văn Khâu, hắn ta tưởng Tống Tông Ngôn là đồng minh của mình, nhưng không ngờ người kia lại nói giúp cho Văn Khâu, như một cái tát vào mặt hắn ta.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không thể phản bác lại được, giờ nói rõ mười mươi cũng không tốt cho chính hắn ta.
Tống Tông Ngôn thấy Tần Miểu im lặng thì không nói thêm nữa.
Hắn nhìn xuống thẻ học sinh trên tay, rất sạch sẽ, không hề giống vừa nhặt ra từ khe nào đó.
Trước khi đi ngủ, điện thoại trên gối rung lên.
Văn Khâu mở mắt ra, chạm vào điện thoại rồi bật lên, màn hình quá sáng trong màn đêm, cậu phải nhìn một lúc mới biết là ai gửi tin nhắn.
“Cảm ơn.”
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào khóe miệng hơi cong lên của Văn Khâu, cậu nhanh chóng bấm bàn phím, suy nghĩ mãi sau đó xóa những chữ đã gõ, gõ lại rồi gửi đi – “Tớ còn tưởng rằng cậu không cần nữa.”
Nhìn thấy câu này, Tống Tông Ngôn nghĩ đến thẻ học sinh nằm trong ngăn kéo, không trả lời.
Lời nói ác ý của Tần Miểu đêm đó không truyền ra rộng rãi, dù sao đám con trai có mặt lúc đó cũng không phải lắm lời, nhưng vẫn có người nghe được tin.
Kết hợp với những tin đồn không hay gần đây về Văn Khâu trong trường, một số người cảm thấy việc bắt nạt này rất quá đáng nên đã dũng cảm bước ra.
Trương Phong Dương đứng ra đầu tiên, thực ra mối quan hệ của cậu ta và Văn Khâu không phải quá thân thiết, nhưng lần này cậu ta lại xin đổi ký túc xá và tự nguyện chuyển đến sống cùng Văn Khâu.
Ngay sau khi Trương Phong Dương đứng ra, một người trong lớp đã tiếp tục gửi đơn xin, là một cậu trai có vẻ khá nữ tính, không ít lần bị bạn cùng lứa khinh miệt và sỉ nhục – Mọi người đều cho rằng người này mới là gay thay vì Văn Khâu.
Đinh Huy nhận được hàng loạt lá đơn, thậm chí có học sinh các lớp khác nghe tin cũng xin chuyển đến ký túc xá 802 để sống cùng Văn Khâu, vì nhiều lý do khác nhau – Chỉ có một người ở 802 thì thật là phí chỗ.
Nghe kể rằng, trường học của chúng ta được xây dựng trên một trường bắn, đã có rất nhiều án mạng xảy ra, thầy không sợ khi để Văn Khâu sống một mình sao?
Đinh Huy dở khóc dở cười, nhưng lòng thì vui hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Văn Khâu đứng ra giải quyết tình hình hỗn loạn thay đổi phòng ngủ này, cậu nói rằng sống một mình rất thoải mái, vì vậy mong mọi người đừng đến chiếm diện tích.
Các bạn muốn chuyển phòng chủ yếu là để tỏ thái độ, thấy cậu không bị ảnh hưởng gì thì cũng yên tâm.
Tin đến chỗ Hạ Vân Kiều đang ở Bắc Kinh xa xôi bị chậm mấy ngày, mãi tới cuối tuần cô mới có thời gian rảnh để hỏi Tống Tông Ngôn.
“Cậu chuyển ký túc xá rồi à?” Hạ Vân Kiều gửi một tin nhắn.
Tống Tông Ngôn không giấu giếm: “Ừm.”
Hạ Vân Kiều cau mày với cái từ ừm này.
Tống Tông Ngôn tốt bụng làm sao có thể đột nhiên chuyển ký túc xá? Người khác không biết sự thật, nhưng Hạ Vân Kiều biết tình cảm giấu kín của Văn Khâu.
Nếu không phải có chuyện xảy ra… Hạ Vân Kiều đột nhiên nhớ tới lần cô và Tống Tông Ngôn nói chuyện điện thoại vào tối hôm trước, nhưng bên kia đã cúp máy giữa chừng.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn chiếc điện thoại của mình, phân vân không biết có nên hỏi không.
Văn Khâu chọc thủng lớp màng che ấy thật rồi hả? Và kết quả thì – Tống Tông Ngôn đã chuyển ra khỏi ký túc xá, có lẽ cách cậu chọc thủng cũng chẳng uyển chuyển là bao.
Lần này Tống Tông Ngôn lại chủ động nhắn tin, với cách nói chẳng hề giống hắn, “Sao cậu không hỏi?”
Hạ Vân Kiều cắn môi: “Tớ hỏi thì cậu có trả lời không?”
Có lẽ Tống Tông Ngôn cũng chẳng tâm sự với cô đâu.
Người kia không trả lời, Hạ Vân Kiều tự mình thay đổi chủ đề: “Vì cậu chuyển phòng ký túc xá, nên chắc sẽ có người đồn bậy về Văn Khâu ha?”
“Ừm.”
“Nghe bảo còn có người nói cậu ấy lây nhiễm HIV? Não bị úng hả, lời kiểu này mà cũng thốt ra được.”
Tống Tông Ngôn đáp: “Không ai tin.”
“Cậu không tin hả?” Hạ Vân Kiều cố ý chế nhạo thái độ ghét bỏ cặp đồng tính của hắn trước đây, “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ tin điều đó.”
“Đồng tính luyến ái, rốt cuộc là gì?”
Một câu hỏi có thể khiến người học giỏi như hắn bế tắc.
Hạ Vân Kiều nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù Văn Khâu là tình địch của cô, cũng có đôi lúc cô hả hê trước tình cảm bị lãng phí của Văn Khâu chỉ vì Tống Tông