Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
“Không.” Tống Tông Ngôn không ngờ bạn cùng phòng lại hiểu lầm như vậy, “Tôi đi siêu thị mua nước, cậu có gì cần mua gì không?”
Khuôn mặt vui vẻ của Đại Bân bỗng chốc sụp đổ: “À, vậy mang giăm bông cho tôi với.”
Tống Tông Ngôn nghiêm nghị gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu hẹn hò của Đại Bân, Tống Tông Ngôn không còn muốn đi tới lối thoát hiểm để xác nhận xem có người ở đó không, mà đi siêu thị của trường.
Hắn mua một ít nước và một ít đồ ăn nhẹ trong siêu thị, thanh toán tiền rồi đi ra, nhìn chiếc túi trên tay, cảm thấy đêm nay có lẽ mình thật sự bị ám.
Hắn đã dần quen với việc kiểm tra Văn Khâu học thuộc hàng đêm, rõ ràng ban đầu hắn không muốn đến gần cậu.
Mới có mấy ngày, dường như ký ức nào đó đã tự động xóa sạch, thậm chí nụ hôn khiến hắn tức giận đêm hôm đó dường như cũng cố tình quên mất.
Có lẽ do những năm làm bạn, hắn đã quá quen với việc Văn Khâu tiếp cận mình.
Và cũng phải thừa nhận rằng, Văn Khâu đối với hắn khác hẳn những người khác.
Tống Tông Ngôn cầm túi đứng ở cửa, định quay về ký túc xá đi ngủ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ cầu thang tối bên cạnh.
“… Tôi không trách cậu nữa, chỉ là chia tay thôi mà, cậu cứ muốn dông dài như thế này sao?” Văn Khâu nói bằng giọng mũi khá nặng, khàn khàn yếu ớt, từ trên lầu cầm điện thoại đi xuống.
Cậu bỗng thấy Tống Tông Ngôn đang đứng cạnh cầu thang.
Văn Khâu hơi kinh ngạc, cúp điện thoại, rất nhanh trở lại giọng tự nhiên như thường: “Sao cậu lại ở đây?”
Màn hình điện thoại di động hướng vào mặt bỗng lóe sáng, Tống Tông Ngôn thoáng nhìn thấy mí mắt cậu sưng đỏ.
“Mua ít đồ.” Tống Tông Ngôn nói.
“Ồ.” Văn Khâu gật đầu, đứng ở trên bậc thang nhưng không đi xuống, “Cậu có giấy không?”
“Cái gì?” Tống Tông Ngôn lắc đầu, “Không có.”
“Vậy cậu có thể mua một gói giấy cho tớ được không?” Văn Khâu hỏi.
Tống Tông Ngôn dừng lại, hình ảnh mí mắt hơi đỏ và giọng mũi dày của người bên kia lướt qua.
Hắn quay lại siêu thị và mua một gói khăn giấy.
Lúc quay lại, Văn Khâu vẫn đứng trên bậc thang không nhúc nhích, cầm tờ giấy quay người lại lên lầu ngay lập tức, giọng nói truyền ra từ bóng tối: “Chờ tớ.”
Tòa nhà này có biệt danh là toà nhà nhỏ màu đỏ, tầng 1 là siêu thị và phòng chơi cầu lông, từ tầng 2 đến tầng 5 để trống không có điện, tối om nên nhiều sinh viên thích đến đây hẹn hò.
Không lâu sau, từ cầu thang trống trải vang lên tiếng bước chân, Văn Khâu xuống tầng, trong tay gói một thứ gì đó bằng giấy.
“Được rồi, đi thôi.” Văn Khâu đi tới trước mặt hắn, Tống Tông Ngôn ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc.
“Tàn thuốc lá.” Văn Khâu để ý đến ánh mắt của hắn, giơ gói giấy trong tay lên, cười bằng giọng mũi, “Cậu đang nghĩ tớ lấy nó làm gì hả?”
Tống Tông Ngôn nhíu mày.
Văn Khâu ném tàn thuốc đi, hai người lần lượt bước ra khỏi tòa nhà màu đỏ.
Cậu biết Tống Tông Ngôn không thích mùi thuốc lá, bèn giải thích thêm: “Tớ không thường hút thuốc đâu, cậu biết mà.”
“Tôi không hiểu rõ về cậu.” Tống Tông Ngôn chẳng hề nể mặt.
Nụ cười của Văn Khâu đông cứng, cậu dừng bước: “Tớ bị đá đã đủ buồn rồi, cậu không thể nói gì cho tớ vui lên được hả?”
Nhiệt độ những ngày giáp Tết thấp hơn bình thường, bên ngoài lạnh như băng, khung cảnh chìm trong yên lặng.
Tống Tông Ngôn nghe thấy phía sau không có tiếng bước chân, liền tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu.
“Tôn Thế Lâu sao?”
“Còn có thể là ai nữa?” Văn Khâu nói.
Buổi tối, Tôn Thế Lâu gọi điện để gặp cậu, nói có một số điều phải nói trực tiếp.
Chia tay thì phải nói thẳng với nhau, huống hồ gì cậu bị đá.
Văn Khâu thực sự không quan tâm đến những gì anh ta nói, mối quan hệ của cậu với Tôn Thế Lâu là gì? Đó không phải là một mối quan hệ chính thức, nhưng lại vang danh – Nếu nói rằng họ không phải là một cặp, vậy sự kiện come out chấn động toàn trường kia chẳng lẽ là một trò hề giả dối?
Những ngày bà nội mất, Tôn Thế Lâu không liên lạc được với Văn Khâu, thực ra anh ta rất kiêu ngạo, bỗng dưng bị người ta “chiến tranh lạnh” như vậy tất nhiên không vừa lòng, bởi vậy hai người ngừng liên lạc một thời gian.
Cậu chủ nhà họ Tôn có đời tư phong phú, việc gặp một cô gái rồi rung rinh trong vài ngày không có gì lạ.
Vì vậy, khi anh ta gặp một nữ sinh năm nhất của Học viện điện ảnh và truyền hình, anh ta chìm sâu tới mức không cách nào kìm chế nổi.
Trước khi thiết lập mối quan hệ với người đó, đương nhiên Tôn Thế Lâu phải chia tay với Văn Khâu, có điều lời nói ấy đã tới trên môi mấy lần nhưng anh ta vẫn không biết phải mở miệng như thế