Edit by Lơ
Beta by Bluerious
___________________
Khi Văn Khâu ung dung mở cửa phòng bếp từ bên trong, Tống Tông Ngôn vừa đi tới cửa, vờ như đã đợi rất lâu, cuối cùng không chịu nổi nên mới đến xem.
Kết quả cả hai nhìn chằm chằm vào nhau ở cửa.
Văn Khâu cười đắc ý trong phút chốc, ánh mắt chậm rãi quét qua người đối diện, sau đó hơi mở rộng cánh tay lộ ra vẻ tự mãn: “Anh đến đây để kiểm tra xem vừa rồi em làm gì trong đó hả?”
Tống Tông Ngôn nhếch mi, không biết trả lời thế nào.
Văn Khâu thấy hắn không đáp được, lại không nhịn được cúi người hôn cậu một cái.
Môi Văn Khâu ướt lạnh, nhưng người lại nóng bỏng.
Em gái nhà họ Tống đang vùi đầu chơi tiêm thuốc cho búp bê mà không để ý đến chuyện đang xảy ra ở bên này.
“Em vừa mới ăn kem trong đó.” Văn Khâu đứng thẳng người cười, nhưng lại hạ giọng nói: “Nhưng em còn muốn ăn thứ khác cơ.”
Trước khi nói xong, ánh mắt cậu đã quét qua phần dưới của Tống Tông Ngôn.
Muốn ăn gì thì ai cũng biết.
Bàn tay đang buông thõng bên hông của Tống Tông Ngôn nắm chặt: “Văn Khâu.” Hắn nói như cảnh cáo, nhưng lại quay mặt đi chỗ khác, có chút xấu hổ không dám nhìn cậu.
Cậu trai vốn ngây thơ có lẽ tự xử cũng chưa được mấy lần, nhưng lúc này lại bị một cậu trai khác gợi lên phản ứng bằng ánh mắt trêu chọc và vài lời khiêu khích ngay tại cửa phòng bếp nhà mình.
Trong cái nắng gay gắt của mùa hè, dục vọng của cậu trai giống như nhiệt độ thiêu đốt, ham muốn nhớp nháp và mạnh mẽ đã bị thiêu rụi bởi làn da kề sát hay nụ hôn vị kem mâm xôi.
Tống Tông Ngôn đang mặc quần ở nhà, thứ đang dựng lên cũng không giấu được.
Văn Khâu không nhịn được cười: “Phải làm sao đây, đi phòng vệ sinh đi, em cũng có thể giúp anh.”
Tống Tông Ngôn nhìn thấy vẻ cười đùa của cậu thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Sau khi em gái nhà họ Tống tiêm cho con búp bê xong, cô bé cầm búp bê nhung lắc lắc, lẩm bẩm: “Không đau nữa, không đau nữa.”
Thấy Văn Khâu đi tới, bé nghi ngờ nhìn xung quanh: “Anh trai em đâu?”
“À… đi toilet.” Văn Khâu nhìn về hướng phòng vệ sinh chớp mắt.
Trời đã khuya, Văn Khâu rời đi trước khi ông bà Tống quay về, Tống Tông Ngôn đưa cậu ra bến xe.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ giảm một chút, không còn ngột ngạt nữa.
Cơn mưa lớn dường như đang đến gần, trong không khí dần tràn ngập mùi ẩm ướt.
Trên đường đi hai người không nói chuyện, Tống Tông Ngôn không biết Văn Khâu ở trong bếp làm cái gì, nhưng bản thân ở trong phòng tắm làm gì thì không thể giấu được.
Sự dính nhớp trong lòng bàn tay dường như vẫn chưa biến mất, chỉ cần đứng bên cạnh Văn Khâu và cảm nhận hơi thở của cậu đã khiến hắn cảm thấy có chút gì đó ngột ngạt và không biết trút vào đâu.
Văn Khâu nói vài lời với hắn, nhưng hắn đáp lời khá nhạt.
Cậu thầm nghĩ Tống Tông Ngôn ngây thơ đến thế sao, trêu chút xíu đã không được rồi.
Cậu bèn nghiêm túc lại, hắng giọng kể cho hắn nghe về ván Sudoku lần trước.
Cậu vừa nhắc tới điều này, Tống Tông Ngôn đã tự nhiên trở lại.
Văn Khâu: “…”
Trạm xe buýt cách cổng nhà họ Tống hơn 200 mét, đi bộ đến đó mất 3-5 phút.
Văn Khâu lên xe ngồi xuống, dựa vào cửa sổ nhìn thấy Tống Tông Ngôn đang đứng ở nơi đó, người kia cũng đang đứng ở bến nhìn cậu, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Văn Khâu cười làm khẩu hình: “Tạm biệt.” Sau khi tạm biệt, dường như cậu còn nói thêm hai chữ, nhưng Tống Tông Ngôn lại không rõ là gì.
Cho đến khi quay lại và bước vào thang máy một mình, Tống Tông Ngôn mới nhận ra hình như hai chữ cuối cùng là “Yêu anh.” Hắn chợt mỉm cười khi bấm nút thang máy.
Đây có lẽ là mùa hè vui nhất và trôi qua nhanh nhất trong trí nhớ của Văn Khâu.
Ở với Tống Tông Ngôn luôn có vô số trò, dù chỉ là đi dạo mà không có gì để làm cũng hạnh phúc đến lạ thường.
Hai người cũng tham gia một vài buổi họp lớp, không nhiều lắm, một vài người tụ tập lên mạng và đi hát cùng nhau.
Nhưng có một hôm, một bạn nữ học lớp bên cạnh đến để tỏ tình với Tống Tông Ngôn.
Có lẽ cô đã do dự hồi lâu mà không dám chủ động tấn công, cuối cùng bị hội chị em của mình đẩy ra “pháp trường”.
Cô không đặt nhiều hy vọng, vì vậy chỉ hơi hụt hẫng trong giây lát khi bị từ chối.
Sau khi trở về thì bị bạn bè kéo đến hỏi chuyện, cô nói rằng Tống Tông Ngôn nói với mình rằng hắn có người yêu rồi.
Các cô gái nhao nhao: “Chắc chắn là Hạ Vân Kiều.”
“Trăm phần trăm là cổ.”
“…”
Tống Tông Ngôn cũng tình cờ tiến vào trong phòng, đi tới chỗ Văn Khâu ngồi xuống, giọng nói của các cô gái ở đằng kia lập tức giảm xuống hơn phân nửa, tiếng huyên náo chuyển thành tiếng xì xào.
Tống Tông Ngôn thấy Văn Khâu đột nhiên giơ ngón giữa một cách lặng lẽ.
“Sao vậy?” Hắn tự hỏi, chứng tỏ mình vô tội trước, “Anh đã từ chối cô ấy.”
“Em biết.” Văn Khâu nói.
Cậu chỉ không vui khi tên của Tống Tông Ngôn gắn với Hạ Vân Kiều trong miệng người khác, nhưng sau đó niềm hạnh phúc thầm kín nảy sinh – không ai biết rằng Tống Tông Ngôn thuộc về cậu, chỉ thuộc về cậu.
Họ dính chặt lấy nhau như một cặp sinh đôi trong kỳ nghỉ hè.
Trương Phong Dương từng chơi đánh trận giả và bóng bàn với họ, cũng vài lần hỏi: “Hai cậu giờ thân nhau thật đấy.”
Tất nhiên, thân nhất trên đời, chỉ có hai người mà thôi.
Chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, chia ly thì dài lâu.
Trong nháy mắt, nhiệt độ dần dần giảm bớt, tháng chín vừa vặn đã cận kề.
Có trốn tránh bao nhiêu thì cũng phải đối mặt với sự thật rằng trường học sắp khai giảng.
Tống Tông Ngôn rời đi sớm hơn một ngày, đêm hôm trước thậm chí Văn Khâu còn không ăn nổi, không nếm được mùi vị, như thể đang nhai sáp, một bữa tối dưới ánh nến lung linh chuyển thành bữa ăn trước khi lên pháp trường.
Rời khỏi nhà hàng, Tống Tông Ngôn thấy tâm trạng cậu khá kém nên nhân lúc trời tối nắm tay cậu.
Văn Khâu giữ chặt lấy tay hắn và hỏi: “Chuyến bay của anh ngày mai là mấy giờ?”
“8 giờ 12 phút.” Tống Tông Ngôn trả lời.
“Sớm thế.”
“Ừm, lúc mua chỉ còn giờ này.”
Văn Khâu càng buồn bã, muốn ở bên hắn nhiều hơn nên đề nghị: “Vậy đi dạo một chút đi, tối nay ăn hơi nhiều.”
Dù buổi tối cậu cũng không ăn mấy, Tống Tông Ngôn thấy hết, nhưng nghĩ đến ngày mai tựu trường cùng quãng đường trăm cây số, thì cả Tống Tông Ngôn cũng hơi hụt hẫng nên giả vờ không biết.
“Ừm, đi dạo tiếp.”
Hai người năm lần bảy lượt đi qua lại một con phố, những người buôn bán dọc nơi đó không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn họ.
Văn Khâu nhìn đồng hồ trên tòa nhà thương mại, kim giờ đã điểm mười một giờ tối, đi tiếp thì có lẽ đến sáng luôn.
Cả hai chỉ có thể bắt taxi về nhà Văn Khâu, còn Tống Tông Ngôn thì một mình đi về.
Trên đường đi, Văn Khâu im lặng, nhìn là biết cậu đang buồn ngay.
Ánh đèn lấp lánh bên đường chớp nháy trên gương mặt cậu, phản chiếu vẻ cô đơn.
“Đến rồi.” Người lái xe nhắc nhở.
Văn Khâu nhìn thấy cửa chung cư quen thuộc, mở cửa xe, quay đầu nhìn Tống Tông Ngôn: “Vậy em về trước đây.”
Cậu nhìn Tống Tông Ngôn một hồi lâu, ánh mắt lưu luyến đọng lại trên khuôn mặt của hắn.
Cho đến khi tài xế mất kiên nhẫn nói: “Cậu có xuống hay không đây?”
“Có ạ.” Tống Tông Ngôn đáp lại.
Văn Khâu đành phải xuống xe, một người khác cũng xuống theo.
“Sao anh lại xuống?” Văn Khâu kinh ngạc.
Tống Tông Ngôn trả tiền, liếc nhìn cậu rồi cười nói: “Ở lại thêm một chút.”
Nụ cười đó dịu dàng như bừng sáng.
Trái tim Văn Khâu bùng cháy, như thắp lên ngọn lửa, cậu nắm lấy tay Tống Tông Ngôn, vụt vào góc khuất bên cạnh cổng chung cư, môi áp lên đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Môi hôn từ lâu đã trở nên quen thuộc, chẳng ai nỡ bỏ giữa chừng vì thiếu không khí.
Chỉ vào lúc này, cả hai như trở lại như lần đầu tiên hôn nhau cách đây hai tháng, lưỡi của họ hòa vào nhau, cắn lung tung.
Văn Khâu ôm lấy hắn, nhận ra hình như mình vừa cắn môi người kia, cậu đột nhiên dịu dàng trở lại, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nơi đó.
Hai người ôm nhau, dục vọng càng ngày càng khó khống chế, bên cạnh đột nhiên có người qua đường nói chuyện, hai người kinh ngạc nhớ ra đang ở bên ngoài, khó khăn kéo ra một khoảng cách.
Văn Khâu nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước: “Tống Tông Ngôn, có lẽ em hối hận lắm rồi.”
Tống Tông Ngôn thở hổn hển, một tay vuốt ve má cậu: “Hối hận vì cái gì?”
“Em không muốn rời xa anh.” Văn Khâu tỏ vẻ hối hận, ánh mắt ướt át và tủi thân, “Em không muốn để anh đi chút nào.”
Lúc điền nguyện vọng cậu rất kiên quyết, cũng có đầy đủ lý do lúc nói với Tống Tông Ngôn rằng mình không quan tâm đến những khó khăn của yêu xa.
Nhưng đến bây giờ, khi thực sự phải xa nhau, cậu lại bồn chồn, đầy tiếc nuối và bất đắc dĩ.
“Anh sẽ không đi.” Trong ánh mắt buồn bã của Văn Khâu, Tống Tông Ngôn nói rõ ràng, “Tối nay anh sẽ không đi.”
Sau khi Văn Khâu hiểu ý của hắn, đầu cậu nổ ầm một tiếng.
Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi lần đầu tiên lên giường vẫn có phần căng thẳng, sau khi tắm xong vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Tống Tông Ngôn ở trong phòng tắm hồi lâu mới đẩy cửa bước ra, vừa bước vào phòng ngủ của Văn Khâu thì nhìn thấy trên giường có một chồng bao cao su và chất bôi trơn.
“Em chuẩn bị khi nào?” Hắn hơi ngạc nhiên.
Văn Khâu đã tắm xong, tóc sấy khô một nửa, trên cổ vẫn còn vương chút ẩm ướt.
Cậu nở một nụ cười ranh mãnh: “Lúc em mới chuyển đến.
Có đủ loại và hương vị đó.”
“Lần trước không có.” Tống Tông Ngôn nói.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngủ lại, nhưng lần cuối cùng ngủ ở đây, hắn vẫn không thấy mấy cái này.
Văn Khâu quỳ ở mép giường, dùng tay nhéo khuôn mặt hắn: “Ai bảo anh dễ xấu hổ vậy chứ, lúc đó em giấu đi rồi.”
Bởi vì Tống Tông Ngôn yêu rất có khuôn phép, ngoài hôn ra cũng chỉ là đụng chạm đơn giản.
Trong hai tháng, Văn Khâu không tìm thấy cơ hội để những thứ này nhìn thấy ánh sáng.
Tống Tông Ngôn kéo tay cậu ra, nhưng dùng sức cũng không nhiều.
Da mặt của hắn thật sự rất mỏng, vừa nhéo nhẹ đã để lại một vết đỏ.
Đèn tường đầu giường bật sáng lờ mờ, Văn Khâu chậm rãi cúi người vươn đầu lưỡi liếm vết đỏ trên mặt người kia.
Đầu lưỡi trượt nhẹ, để lại một chuỗi vết nước nóng và ẩm ướt.
Phần dưới Tống Tông Ngôn căng cứng, Văn Khâu nhân cơ hội giữ chặt môi hắn.
Tiếng nước ướt át lâng lâng.
Văn Khâu quỳ ở mép giường bám lên vai người đang đứng dưới giường, lưỡi khuấy đảo trong miệng, không khí bị cướp đoạt, những giọt nước chảy xuống khóe miệng.
“Ưm…” Văn Khâu khẽ thở dốc, vươn tay xuống, mở áo choàng tắm của Tống Tông Ngôn.
Cơ thể của đối phương bất chợt đông cứng lại, dường như muốn trốn nhưng lại thôi.
Văn Khâu hé mắt, khẽ mấp máy môi: “Anh muốn tiếp tục không?”
Tống Tông Ngôn cũng đang nhìn cậu.
“Nếu anh không làm, em cũng không thể chịu đựng được nữa.” Văn Khâu than thở, “Dù anh nói gì thì đêm nay cũng sẽ là lần đầu tiên trong đời chúng ta.” Cậu nói thẳng, Tống Tông Ngôn còn không kịp phản ứng.
Văn Khâu nhân cơ hội chạm vào dương v*t ẩn bên trong qua lớp quần lót, dùng móng tay cào nhẹ, sau vài lần vuốt ve, cậu nhận thấy hơi thở của đối phương đột nhiên nặng nề.
“Anh cũng chạm vào em đi.” Văn Khâu khóe miệng khô khốc, ngẩng đầu thẳng người, “Được không?”
Ánh mắt cậu mong cầu, Tống Tông Ngôn giơ tay lên như bị mê hoặc, học cậu vén bộ đồ ngủ của đối phương lên.
Bàn tay vừa chạm vào bên dưới của cậu, Văn Khâu không khỏi run lên, không tự chủ được cứng lên, vừa cứng vừa nóng.
Tống Tông Ngôn giật mình.
“Có ghê tởm không?” Văn Khâu cười hỏi, “Em luôn luôn có dục vọng với anh, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cứng được.”
Hai tháng qua, cậu ở bên Tống Tông Ngôn rất thoải mái tự do, đây là lần đầu tiên cậu thể hiện vẻ thận trọng lẫn si mê.
Cậu vô cùng lo sợ rằng Tống Tông Ngôn sẽ đột nhiên héo giữa chừng, để lại cậu một mình trong dục vọng và giày vò, cũng sợ người kia sẽ sợ hãi