Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
Chuyện ngoài ý muốn luôn đến trước những điều tốt đẹp.
Chuyện Tống Tông Ngôn bị theo đuổi, mặt ngoài Văn Khâu không đề cập tới nhưng vẫn để trong lòng, dự định đợi đến ngày 22 Đông chí gặp mặt làm cho ra nhẽ.
Vậy nên cậu mong đợi lần hẹn hò này rất nhiều.
Tất cả nỗi nhớ của những ngày không gặp nhau đều phải dựa vào ngày đó, càng đến gần lại càng mong nhớ.
Kết quả là ngày 20 tháng 12, hai ngày trước chuyến đi đến Hồng Kông, Tống Tông Ngôn bận việc.
Hắn đã xin lỗi qua video call và nhẹ nhàng đảm bảo với cậu rằng kỳ thi kết thúc sẽ đến sớm nhất có thể, nhưng có lẽ muộn một ngày.
Muộn một ngày thì sinh nhật đã trôi qua rồi, còn ý nghĩa gì nữa.
Văn Khâu nhìn người trên màn hình, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi thất vọng, cậu nhanh chóng tắt máy, một tia sáng trắng lóe lên, Tống Tông Ngôn vẫn đang nói chuyện đột nhiên biến mất khỏi màn hình.
Văn Khâu hít một hơi thật sâu, nói chuyện trực tiếp rất dễ không kiềm chế được cảm xúc và lời nói của mình, cậu không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Tông Ngôn, dù sao hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng cậu vẫn muốn nổi cơn thịnh nộ, bị thả bồ câu ai mà vui cho được, cũng chẳng ai chịu nổi niềm mong đợi hoá công dã tràng.
Sự bồn chồn, khắc khoải trong lòng cậu lại trỗi dậy.
Tống Tông Ngôn biết cậu không vui nên không gọi điện lại, thay vào đó là gửi tin nhắn.
Văn Khâu lấy điện thoại ra, nhìn hồi lâu mới trả lời.
Đánh máy có thời gian để suy nghĩ, câu chữ thì chỉ gửi lời êm tai.
Văn Khâu chậm rãi nhấn phím, nói bình tĩnh nhất có thể: “Anh để em bình tĩnh một lát.”
Nói xong, Tống Tông Ngôn đúng là không còn làm phiền nữa.
Văn Khâu lật người nằm trên giường, hôm nay trở về nhà, trong căn phòng trống rỗng, vừa quay mặt lại liền thấy một quả cầu tròn lẳng lặng đứng trên bàn.
Chỉ là một khoảng cách nhỏ như vậy thôi.
Đây là những gì chính cậu đã nói.
Tiếng sột soạt hư ảo vang lên bên tai, con rắn bò trên cỏ chậm rãi tiến về phía trước, cũng không có điểm cuối.
Sự yên lặng kéo dài suốt đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại không có tin mới, Văn Khâu tức giận đến bật cười, sáng nào cậu cũng gửi bản dự báo thời tiết, sáng nay cũng vậy, bản tin dự báo thời tiết ngày 21 cho thấy ở Bắc Kinh có tuyết.
Bất chấp đêm qua hai người tan rã mà không vui, Văn Khâu vẫn gửi bản dự báo thời tiết cho hắn.
Nhưng sau một thời gian dài vẫn không ai đáp lại, trong thời gian này, việc chờ đợi câu trả lời đã trở thành chuyện thường, những sinh viên bận rộn đúng là không có thời gian để nhìn chằm chằm vào điện thoại 24 giờ một ngày.
Văn Khâu có thể hiểu được.
Nửa giờ sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Ừ, ngày mai ở Bắc Kinh hình như có tuyết rơi.
Em ăn sáng chưa?”
Văn Khâu nói: “Em ăn bún cá.”
Một lúc sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Không ăn ở nhà hả?”
“Không, tiết sáng nay khá trễ nên tối hôm qua em về nhà.”
“Ồ, bún cá ở cửa hàng trên phố Tây đó à?”
Văn Khâu thấy chán nản: “Em đã ăn xong bữa sáng rồi mà chúng ta vẫn nói về chủ đề này hả?”
Tống Tông Ngôn hiểu chuyện: “Quà sinh nhật nên gửi trước cho em hay anh mang đi Hồng Kông?”
Mãi cậu mới bình tĩnh không nghĩ đến chuyện hắn đi Hồng Kông muộn một ngày, bây giờ Văn Khâu gần như không nói nên lời: “Anh muốn sao cũng được.”
“Vậy thì anh sẽ gửi cho em ngay bây giờ, ước chừng sáng mai sẽ đến nơi.
Em bay đến Hồng Kông vào buổi chiều, vừa lúc nhận được.”
Văn Khâu nói: “Em mong anh có thể tự tay tặng em vào ngày sinh nhật.”
Tống Tông Ngôn đáp: “Anh cũng muốn vậy.”
Lời nói không thể an ủi Văn Khâu, càng đọc những lời ngọt ngào như vậy, cậu càng cảm thấy mệt mỏi.
Nghe hay đến mấy mà không làm được thì nói làm gì.
Cậu thực sự rất hy vọng có thể gặp Tống Tông Ngôn vào ngày Đông chí.
Tin nhắn trong nhóm bắt đầu nhấp nháy, một số người vẫn đang bàn tán về chuyện giữa Hạ Vân Kiều và Tống Tông Ngôn.
Hạ Vân Kiều không phủ nhận cũng không thừa nhận, Văn Khâu tức anh ách, cap màn hình gửi thẳng cho Tống Tông Ngôn.
Tống Tông Ngôn mãi mới gửi lại một chuỗi hình dấu ba chấm.
Văn Khâu nói: “Cứ để cho người ta hiểu lầm như thế này mãi mà được à?”
Một lúc lâu sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Anh sẽ dành thời gian để nói rõ với cô ấy.”
“Anh có thể trả lời nhanh hơn không?” Văn Khâu nhìn khoảng cách giữa những lần trò chuyện, “Cứ nửa tiếng lại trả lời một lần.
Em cũng hết muốn trò chuyện luôn.”
“Anh đang bận.” Tống Tông Ngôn gửi một meme xoa đầu.
“Vậy thì chờ anh không bận rồi trả lời em sau ha.”
Có lẽ Tống Tông Ngôn rất bận, mãi không trả lời cho đến giờ ăn trưa: “Anh sẽ luôn trả lời em cho dù có bận hay không.”
Văn Khâu cảm thấy bất lực khi nhìn thấy lời này.
Cậu không muốn suy nghĩ lung tung hay tỏ ra nhỏ nhen, nhưng lúc này giống như bị một thứ gì đó chắn ngang lồng ngực, não cậu bắt đầu mơ màng vì thiếu dưỡng khí: “Em cũng không biết anh bận cái gì.
Em cũng bận, nhưng lần nào cũng trả lời tin nhắn của anh sớm nhất có thể, cũng dành thời gian đi Bắc Kinh hàng tháng.”
Có lẽ Tống Tông Ngôn không biết trả lời như nào, hiển thị đang gõ hơn một phút, cuối cùng gửi đến một câu: “Vất vả cho em rồi.”
Vất vả.
Đúng, rất vất vả.
Nhưng tại sao mất bao nhiêu công sức rồi lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa nhau?
“Lần sau đến lượt em không trả lời tin nhắn của anh, để anh đợi nửa tiếng mỗi lần nói chuyện.
Để anh có thể trải nghiệm cảm giác đấy là như thế nào.” Văn Khâu tức giận.
“Ừ.” Tống Tông Ngôn nói, “Được.”
Được.
Được chứ.
Cái gì cũng được.
Hắn hẳn là không biết Văn Khâu đang thực sự tức giận.
Văn Khâu không thể tả được tâm trạng của mình, giống như những thứ đè nén bao lâu bỗng bùng nổ: “Anh đừng có cái gì cũng được được, được không? Anh có biết bây giờ em đang rất tức giận không? Anh có biết em để ý chuyện anh đến Hồng Kông muộn một ngày như thế nào không? Biết em ghen với Hạ Vân Kiều, Vưu Tĩnh Văn hay ai khác không? Anh chẳng biết gì cả.”
Tống Tông Ngôn thấy cậu nhắn dài như vậy thì hơi bối rối: “Anh biết, em không vui.”
“Anh không biết, bởi vì anh không thích em nhiều như em thích anh.” Văn Khâu đáp trả.
Cậu hoàn toàn chắc chắn về sự thật này.
Tống Tông Ngôn ngay lập tức gọi điện thoại cho cậu sau khi đọc dòng chữ này và nói: “Nếu em tức giận, anh xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi, anh đâu làm gì sai? Không thích em đâu phải là lỗi của anh.”
“Anh đâu có không thích em.” Tống Tông Ngôn giải thích, “Anh không biết tại sao em lại cảm thấy như vậy.”
“Nếu anh hiểu em thì sẽ biết thôi.” Văn Khâu đáp trả lại từng câu.
“Văn Khâu.” Nói chuyện thẳng thắn hơn đánh máy, ai cũng không giấu được cảm xúc.
Tống Tông Ngôn hiển nhiên có chút không vui.
Hắn không thích người khác làm thế này, nhưng Văn Khâu là ngoại lệ nên hắn vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của người kia, “Em đừng nghĩ nhiều quá, được không?”
Đôi tay cầm điện thoại của Văn Khâu run lên, một lúc sau cậu mới nói: “Không được.
Tống Tông Ngôn, anh có thực sự quan tâm đến mối quan hệ này không?”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chín giờ tối, một nhà hàng lẩu sườn dê ở cổng phía đông của trường học sau giờ ăn tối vẫn còn chật cứng, sau giờ học Tống Tông Ngôn đi ăn cơm với một người.
Hạ Vân Kiều cởi áo khoác trên người xuống, chỉ mặc một chiếc váy ren đen, thêm một món vào nồi lẩu: “Ăn sườn vào ngày tuyết rơi quả là tuyệt vời.”
Tống Tông Ngôn mở máy rồi tắt, trả lời: “Ừ.”
“Tối nay cậu sao vậy?” Hạ Vân Kiều gắp những món ăn còn nóng hổi vào trong bát, “Cả buổi cứ nhìn điện thoại, ăn cơm với tớ làm cậu mất kiên nhẫn vậy à? Muốn về luôn ư?”
“Không.” Tống Tông Ngôn nói.
“Vậy thì cô gái nào lại theo đuổi cậu nữa hả?” Hạ Vân Kiều nhìn hắn trêu chọc.
“Không.” Điện thoại của Tống Tông Ngôn báo nhiều lần, nhưng không có tin nhắn mà hắn muốn nhận, “Tôi đọc tin nhắn trong nhóm.”
“Nhóm nào?” Hạ Vân Kiều không hiểu.
Tống Tông Ngôn nói tên nhóm, Hạ Vân Kiều ngồi đối diện đột nhiên hơi thẳng lưng, cô cười: “Sao vậy? Họ thường thích đùa trong đó, cậu cũng thấy đó, không hay lắm nhỉ?”
“Ừm, rất dễ gây hiểu lầm.”
“Vậy thì chúng ta biến những hiểu lầm thành sự thật được chứ?” Hạ Vân Kiều nhướng mày, nửa trêu chọc nửa thăm dò.
Tống Tông Ngôn sững sờ và nói: “Tôi xin lỗi.”
Ngay khi ánh mắt cô va vào Tống Tông Ngôn là biết không ổn rồi, nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngấm: “Cậu đang yêu à?”
Tống Tông Ngôn gật đầu.
“Ai? Cô gái lần trước?”
“Không, trong nhóm đó.”
Nét mặt Hạ Vân Kiều thay đổi: “… Một người bạn học cấp ba mà tớ biết? Thẩm Vũ?”
Tống Tông Ngôn lắc đầu, sợ rằng cô sẽ đoán thêm được điều gì, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, hắn vội vàng mở ra xem, nhưng là tin nhắn của một người bạn cùng lớp gửi đến.
Hắn lại bấm vào mục trò chuyện ghim trên cùng, sau cuộc cãi vã vào ban trưa, Tống Tông Ngôn đã gửi cho Văn Khâu vài tin nhắn, nhưng người bên kia dường như thực sự tức giận, lần đầu tiên không trả lời tin nhắn của hắn.
Hạ Vân Kiều khá tinh mắt, liếc nhìn màn hình điện thoại, hình đại diện