Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Mọi thứ tốt đẹp chỉ là ảo ảnh, sự lạnh lẽo cô độc là thực tế phũ phàng.
Trong ảo ảnh, thiên nga yêu hoàng tử.
Nhưng ngoài hiện thực, nó chẳng quan tâm đến chàng chút nào."
Hoa tai tai làm không phức tạp lắm, chủ tiệm hướng dẫn cũng rất chuyên nghiệp, nhưng chắc là tôi không có năng khiếu thủ công mỹ nghệ, làm không chỉ xấu mà còn bị thương ở tay nữa.
Vết thương nằm ở đốt ngón tay trỏ bàn tay trái, miệng vết thương gần 1 cm, may là không nghiêm trọng, hai ba ngày băng bó đã đóng vảy rồi.
Càng về cuối năm, gần đến Giáng sinh, đường phố ngập tràn không khí lễ hội xanh đỏ đỏ, trông rất sinh động.
Lúc rời xưởng thủ công, tôi vô tình nhìn thấy một tấm áp phích dán ở bến xe buýt gần đó - từ ngày 24 tháng 12 đến ngày 25 tháng 12, "Hồ thiên nga" phiên bản nam phá bỏ truyền thống sẽ có một màn trình diễn đầy thi vị!
Tôi đã nghe nói về phiên bản "Hồ thiên nga" này từ lâu và luôn muốn xem nó, nhưng bất cứ khi nào tôi có thời gian, đoàn múa lại đi lưu diễn ở nơi khác, rồi khi đoàn múa đến Thanh Loan, tôi lại không thể rảnh rỗi.
Lâu dần nó trở thành một loại chấp niệm.
Hiếm khi được một cơ hội thiên thời địa lợi như vậy, mọi thứ đều vừa ý, đi kiểm tra thì ngày Giáng sinh đã hết vé, đêm Giáng sinh thì vẫn còn chỗ.
Nhìn chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh trong lòng bàn tay, tôi hào hứng gọi điện cho Thương Mục Kiêu, hỏi cậu ta xem có hứng thú với múa ba lê không.
"Ba lê? Anh muốn đi xem à?"
"Ừ." Xoa xoa lên mặt chiếc hộp, tôi thở ra một hơi sương trắng trong không khí, nói, "Đêm Giáng sinh em có rảnh không?".
Cậu ta im lặng: "Đêm Giáng sinh?"
Tôi nghe thấy vẻ bối rối trong giọng nói, đoán có lẽ hôm đó cậu ta có việc bận.
Quả nhiên, cậu ta nói: "Hôm đó là sinh nhật của Doãn Nặc, sáng hôm nay đã hẹn bọn em đến quán bar để tổ chức tiệc.
Ngày khác được không?"
Tay tôi khựng lại, tôi cho hộp trang sức vào túi, rũ mắt nói: "Không sao, vậy anh đi xem một mình."
Cũng đâu có ai quy định đêm Giáng sinh phải đi chơi cùng người yêu đâu, nó cũng chỉ là là một khái niệm các doanh nghiệp tạo ra để thúc đẩy doanh số bán hàng thôi.
Đối với những người không theo Công giáo, đó chỉ là một ngày bình thường, sinh nhật của ai khác mới là điều quan trọng.
"Đừng xem ba lê, đến bar chơi với bọn em đi? Em hát rất nhiều bài, đến đó em hát cho anh nghe."
Tôi chợt nhận ra rằng, theo quan điểm của tôi, một buổi hẹn hò hoàn hảo là sẽ cùng nhau xem một vở ba lê vào đêm Giáng sinh, sau đó trên đường phố vào đêm muộn tặng nhau những món quà, nhưng đối với cậu ta có lẽ đó là một cuộc hẹn quá mức quê mùa.
Cậu ta thích tìm kiếm sự kích thích, đam mê các môn thể thao mạo hiểm.
Tại sao tôi lại nghĩ cậu sẽ quan tâm đến múa ba lê được cơ chứ?
Cậu ta có hứng thú với tôi đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.
"Không, vậy không tiện cho anh..." Đó là buổi ăn chơi của cậu và bạn bè cậu, tôi là người ngoài, thậm chí còn là giáo viên, đi cùng xấu hổ lắm.
Hơn nữa nó bất tiện thật sự.
"Có gì không tiện đâu.
Anh không muốn nói chuyện với người khác thì chỉ cần ngồi đó.
Lúc không hát em sẽ ngồi nói chuyện với anh."
"Không cần.
Em cứ đi chơi đi." Tôi lại từ chối.
Thấy tôi khó thuyết phục, cậu đành thôi.
"Được rồi." Cậu ta nói, "Em có thể đi với anh ngày Giáng sinh."
Tôi cười nhạt, nói: "Được."
Cúp máy, tôi nhìn những vũ công ba lê nam mạnh mẽ trên tấm áp phích, gọi đến đường dây nóng đặt mua một vé lẻ.
Đêm Giáng sinh rơi vào thứ sáu.
Vì vẫn còn sớm nên sau khi tan dạy, tôi về nhà ăn tối rồi mới đi xem múa.
Khi bước vào nhà hát, các nhân viên sẽ phát cho từng khán giả một tập tài liệu giới thiệu về bối cảnh câu chuyện và nguồn cảm hứng sáng tạo của toàn bộ vở ba lê.
Tôi cẩn thận lật xem tập sách nhỏ, đến khoảng chín giờ rưỡi, cả rạp dần dần tối đi, tiếng nói chuyện của khán giả cũng dần ngừng lại.
Bức màn từ từ mở ra, màn khiêu vũ đầu tiên bắt đầu.
Hoàng tử từ nhỏ đã sống rất buồn phiền, mẹ chàng thì lạnh lùng và ích kỉ, không bao giờ cho chàng chút tình thương.
Trong cơn tuyệt vọng, chàng tìm đến hồ nước để tự kết liễu đời mình thì lúc này, một đàn thiên nga xuất hiện.
Chàng hoàng tử bị đàn thiên nga tấn công, khi đang bất lực thì một con thiên nga đực xinh đẹp xuất hiện để giải cứu chàng.
Chàng và con thiên nga dần trở nên thân thiết, không thể kiềm chế mà quấn quýt nhau.
Sự mạnh mẽ, duyên dáng và nam tính của thiên nga là những gì hoàng tử khao khát.
Chàng trở nên thân thiết với thiên nga, hết lòng yêu thương nó.
Nhưng đến rạng sáng, hoàng tử phải trở về cung điện ngột ngạt, dự vũ hội nhàm chán.
Chàng ngạc nhiên khi nhìn thấy con thiên nga yêu quý của mình ở vũ hội, người bên kia mặc đồ đen, vẫn lịch lãm và quyến rũ như vậy.
Chàng muốn bước tới, nhưng con thiên nga giống như không nhận ra chàng, quay sang ve vãn mẫu hậu chàng.
Hoàng tử hoàn toàn suy sụp.
Trái tim chàng tan nát, điều cuối cùng chàng quan tâm trên đời cũng rời bỏ chàng mà đi.
Trở lại phòng ngủ, hoàng tử nằm trên chiếc giường cao, đau khổ mà vươn tay với lấy thiên nga trong tưởng tượng, mong được cứu chuộc.
Nhưng cuối cùng, thiên nga không thể lại lần nữa anh dũng xuất hiện, nó bị đàn thiên nga tấn công, ở đoạn nhạc cao trào té xuống, hoàng tử cũng buông thõng cánh tay cầu cứu kia.
Hoàng hậu đau khổ khi phát hiện ra con trai mình đã chết, trong chiếc gương tượng trưng cho ảo ảnh, hoàng tử được thiên nga ôm vào lồng ngực, linh hồn của chàng cuối cùng đã được an nghỉ.
Rèm sân khấu từ từ khép lại, tâm trạng còn đang rung động, tiếng vỗ tay đã vang lên không ngớt, màn lại mở, tất cả các vũ công đứng trên sân khấu chào bế mạc, khán giả bồi hồi vỗ tay hồi lâu.
Trên đường đến bãi đậu xe, tâm trạng của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trong đầu tôi chỉ toàn là hình bóng của hoàng tử và thiên nga.
Mọi thứ tốt đẹp chỉ là ảo ảnh, sự lạnh lẽo cô độc là thực tế phũ phàng.
Trong ảo ảnh, thiên nga yêu hoàng tử.
Nhưng ngoài hiện thực, nó chẳng quan tâm đến chàng chút nào.
Theo quan điểm của Hegel, bi kịch là đỉnh cao nhất của nghệ thuật văn chương, trong khi Schopenhauer cho rằng âm nhạc nên đứng trên đỉnh cao của mỹ học.
Kết hợp cả hai, vở ballet bi thảm đêm nay có thể nói là tuyệt đỉnh của nghệ thuật.
Vừa nổ máy xe, Thương Mục Kiêu gọi đến.
Giọng cậu nghe có hơi say, xung quanh cũng rất ồn ào, hẳn là tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc.
"Thầy ơi, tới đón em đi..." Cậu kéo dài giọng, như có thể ngửi thấy mùi rượu qua điện thoại, "Em uống rượu không lái xe được."
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ.
"Em ở đâu?"
Cậu ta báo một địa chỉ, tình cờ cách Nhà hát lớn không xa, lái xe mất nhiều nhất là nửa giờ.
"Chờ đó, khoảng nửa tiếng nữa anh đến."
Cậu ta đột nhiên bật cười: "Được, em chờ anh."
Im lặng một lúc, không ai cúp máy trước.
Tôi kết nối với Bluetooth lên xe, vừa lái vừa nói chuyện với cậu ta.
"Sao em uống nhiều vậy?"
"Tụi nó cứ rót cho em hoài." Dường như cậu thay đổi tư thế, có tiếng quần áo sột soạt.
"Thực ra em chỉ uống hai ba ly thôi, nhưng không biết là mấy loại rượu trộn với nhau, uống vô ghê chết đi được, giờ còn muốn buồn nôn."
"Rượu mà dám trộn linh tinh uống à, mấy đứa chơi dại vậy."
"Tụi nó làm, em vẫn ngoan mà."
Cứ câu có câu không trò chuyện suốt một đoạn đường, sắp đến nơi thì đầu kia điện thoại vang lên tiếng đồng thanh đếm ngược.
"10, 9, 8, 7..."
Tôi và Thương Mục Kiêu nhất thời không ai nói gì nữa.
Khi đồng hồ đếm ngược đến giây cuối cùng, tôi mở miệng đầu tiên: "Giáng sinh an lành."
Một lúc sau cậu cũng nói: "Giáng sinh an lành."
Quán bar ở ngay phía trước, tôi đậu trước hai cây cột đèn ven đường, nói: "Anh tới rồi, em ra đi."
Thương Mục Kiêu nói "Ừ", không cúp điện thoại, nhưng cũng không nói thêm gì, nghe tiếng động có lẽ cậu đang cầm điện thoại di động đi về phía cửa.
"Này, anh đi đâu vậy? Muốn nhân cơ hội lái xe đi mất à?" Giọng của Chu Ngôn Nghị đột nhiên vang lên.
Thương Mục Kiêu có chút nóng vội: "Đi cái rắm, về nhà ngủ.
Tránh ra."
Chu Ngôn Nghị kinh ngạc nói: "Sớm như vậy? Bây giờ mới mười hai giờ mà? Hay là mày có hẹn với ai rồi? Là...!Bắc Giới phải không? Mày thật sự.."
Cuộc gọi chấm dứt ở đây.
Phải mất khoảng năm phút,Thương Mục Kiêu mới đẩy cửa ra khỏi quán bar.
Vừa bước vào, trong xe đã nồng nặc mùi rượu.
Tôi đưa cho cậu ta chai nước khoáng để trong xe, cậu cầm lấy nhưng không uống, cứ dán lên mặt.
"Nóng quá." Cậu ta kéo cổ áo len, mở cửa sổ, tôi nhanh chóng nâng cửa sổ lên.
Cậu nhíu mày nhìn tôi, hai má hơi ửng hồng: "Anh làm gì vậy?"
Tôi tắt máy sưởi, nói: "Gió đêm dễ cảm lạnh, anh tắt máy sưởi đi một lúc sẽ không nóng nữa."
Cậu nhìn chằm chằm tôi như thể trên mặt tôi mọc ra thứ gì đó, nghiêm túc đánh giá, không lên tiếng một lúc lâu.
Tôi xem cậu ta như một con ma men, không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục lái xe như cũ.
"Bắc Giới, có ai nói anh khóc rất hợp không?" Cậu đưa tay lên sờ mặt tôi, dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt: "Lúc anh khóc, trông anh rất đẹp."
Lỗ tai tôi hơi nóng, tôi hất tay cậu ra, mắng: "Đừng có phá."
Những người say rượu sẽ không bao giờ cảm thấy rằng họ đang phá phách.
Bạn càng bảo đừng phá, họ sẽ càng phá cho bạn xem.
"Mỗi lần anh khóc, em sẽ cảm thấy rất kỳ lạ." Cậu ta nghiêng người về phía trước, thay vì dùng tay, lần này cậu chạm vào khóe mắt tôi bằng môi.
Đôi môi khô mềm, thoang thoảng hương rượu nồng.
"Em muốn anh khóc, lại muốn anh không khóc." Tiếp theo đó, tôi cảm thấy khóe mắt ướt át, thật sự là bị Thương Mục Kiêu liếm.
Tôi quay đầu tránh đi, có chút choáng ngợp: "Em đừng..."
Trước khi