Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Một bản song ca đầy sóng gió của nam và nữ vang vọng bên tai, rõ ràng là Tristan và Isolde đã uống mê dược, không thể thoát ra."
Giữa trưa ăn cơm tôi gặp Chủ nhiệm Đổng, ngồi cùng bàn với ông còn có Dư Hỉ Hỉ.
Dư Hỉ Hỉ lúc ăn cơm không nói gì nhiều, chỉ cặm cụi xem video trên điện thoại di động.
Chủ nhiệm Đổng nói chuyện với tôi về vài thứ lưu ý cho việc dạy, quay đầu lại, thấy Dư Hỉ Hỉ đang vui vẻ nhìn điện thoại di động, ông tò mò liếc nhìn qua.
"Cô đang xem gì vậy? Phim thanh xuân vườn trường à?"
Dư Hỉ Hỉ hào phóng để điện thoại lên bàn, nhích qua phía Chủ nhiệm Đổng để ông nhìn rõ hơn.
"Không phải thanh xuân vườn trường, mà là một bộ điện ảnh bối cảnh đô thị.
Này là phim cũ cách đây mười năm rồi ạ.
Hồi đó không có tiếng vang lớn, nhưng nhiều người trong giới nhỏ coi nó như một kiệt tác, tiếc là diễn viên chính của phim sau đó cũng không đóng thêm bộ phim nào khác."
Chủ nhiệm Đổng rất hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc xem video, thỉnh thoảng lại hỏi về mạch phim: "Đây là nữ chính sao, xinh thật, nhưng trông nhỏ thế."
Dư Hỉ Hỉ nói: "Lúc đóng phim này cô ấy chỉ mới 19 tuổi thôi, rất thuần khiết và xinh đẹp.
Nội dung bộ phim này khá xúc động, kể về một câu chuyện cấm kỵ về một nhân viên văn phòng phải lòng một nữ sinh trung học.
Đáng tiếc là góc quay không đẹp, kịch bản cũng dài dòng.
Nếu không có gương mặt nữ chính gỡ lại, phim thật sự chẳng có gì hay."
Chủ nhiệm Đồng khó hiểu nói: "Sao cô bảo có người trong giới nhỏ coi nó như kiệt tác, giới nhỏ nào?"
"Giới những người yêu thích nữ sinh mặc đồng phục."
Trên mặt Chủ nhiệm Đồng lộ ra một dấu chấm hỏi to tướng, hiển nhiên là ông không hiểu.
"Không quan trọng đâu ạ." Dư Hỉ Hỉ xua tay.
"Chỉ cần thầy biết có rất nhiều đàn ông thèm muốn quỳ xuống liếm chân cô ấy là được."
Chủ nhiệm Đông ngồi thẳng người, vội vàng gạt đi: "Tôi không có nha, dù có liếm chân cũng chỉ liếm chân vợ tôi tôi."
Tôi vừa nghe được phải cố nén cười.
Chủ nhiệm Đồng nổi tiếng sợ vợ, đi liên hoan tiệc rượu còn phải hỏi ý kiến vợ, bà xã không phê chuẩn thì tuyệt đối không dám uống một giọt rượu nào.
Dư Hỉ Hỉ thần bí nói: "Người chồng mà cô ấy cưới sau này chắc hẳn mọi người đều biết đó.
Đoán xem?"
Chủ nhiệm Đồng lập tức bỏ cuộc nói: "Tôi chắc chắn không đoán ra được đâu.
Bắc Giới, cậu thử xem?"
"Anh Bắc, em nghĩ là anh đoán được đó.
Trước đây em cũng tám chuyện với anh về họ rồi." Dư Hỉ Hỉ đưa điện thoại cho tôi.
"Nghệ danh của cô ấy là Tư Ảnh, không rõ tên thật.
Cô ấy chỉ đóng có mỗi phim này thôi, phim đầu tư cũng không nhiều, mười năm qua không nghe tên tuổi trong làng giải trí, nếu không phải lúc kết hôn bị nhận ra, cũng không ai biết hóa ra cô ấy vẫn còn trong giới." Nói xong câu cuối, dường như cô nàng cảm thấy lời mình còn chính xác, tự sửa lại.
"Nói như vậy cũng không đúng, chồng thực cô ấy cũng sự không còn ở trong giới giải trí nữa.
"
Tôi dừng đũa, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cảnh quay đang tạm dừng trên màn hình điện thoại.
Trong phim, nhân vật nữ chính mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đen, để tóc dài thẳng, mái bằng, trang điểm mắt mèo, khiến cô vừa thuần khiết vừa hoang dã pha chút gợi cảm.
Tôi cảm thấy khuôn mặt này có hơi quen thuộc...!
Tôi đưa tay ra che nửa trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trong điện thoại, chỉ để lộ môi và hàm, nhìn một lúc, não tôi lóe sáng, cuối cùng tôi cũng biết cảm giác quen thuộc này đến từ đâu — cô ấy trông thật giống với mẹ của Thương Mục Kiêu.
Đặc biệt là nửa dưới của khuôn mặt, giống hệt nhau.
Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt, Tư Ảnh trông quyến rũ hơn, trong mắt lộ ra vẻ nổi loạn thanh xuân, khác hẳn với sự trầm tư điềm đạm của Mai Tử Tầm.
"Cô ấy có phải là vợ mới cưới của Thương Lộc không?" Kết hợp với gợi ý của Dư Hỉ Hỉ, tôi có lẽ đã đoán được.
"Đúng vậy!" Dư Hỉ Hỉ ngoắc ngoắc ngón tay, "Năm nay mới hai mươi chín, kém con gái lớn của Thương Lộc một tuổi.
Đúng là đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng thích gái đôi mươi."
Người ngoài nhìn vào còn thấy người kia giống Mai Tử Tầm, làm sao mà Thương Mục Kiêu lại không nhìn ra được?
Chẳng trách cậu rất chán ghét chuyện tái hôn của Thương Lộc.
Tuy rằng mỗi người đều có sở thích nhất định đối với việc lựa chọn nửa kia của mình, nhưng quả thực lựa chọn như thế này thì rất quá đáng.
Tôi nhớ Thương Mục Kiêu trước đây đã nói rằng Thương Lộc không quan tâm đến hai chị em họ, ông ấy vẫn còn sống trong mơ.
Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, giờ nghĩ lại, đây thật sự là câu nói đầy ẩn ý.
" Đoạn kết là phần hay nhất của bộ phim này, nhưng cũng bị mắng rất nhiều." Dư Hỉ Hỉ kéo thanh tiến trình của bộ phim đến gần cuối.
Bên bờ sông, nam chính nhân viên văn phòng do một diễn viên trung niên thủ vai quay lưng về phía máy quay, không nhìn rõ biểu cảm.
Trước đó không xa, một thiếu niên mảnh khảnh áo sơ mi trắng quần đen đang đứng thẳng ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Nam chính khẽ gọi một tiếng, thiếu niên nghe thấy tiếng khẽ cử động, xoay người chậm rãi theo làn tóc gió thổi qua.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn choáng váng, khuôn mặt đó chính là nữ sinh cấp ba lúc trước.
Chỉ là, mái tóc dài không còn, lớp trang điểm trên gương mặt cũng không còn, từ một thiếu nữ trong sáng diễm lệ trở thành một thiếu niên thanh thuần tuấn tú.
"Đúng không, cuối phim cũng thật kỳ cục.
89 phút đầu tưởng phim ngôn tình, phút thứ 90 cua té bể đầu thành phim đam mỹ.
Cái quái gì đâu không!" Cảm nhận được ánh mắt chỉ trích của Chủ nhiệm Đổng, Dư Hỉ Hỉ cũng không quên nói thêm: "Tất nhiên, em không có nói phim đồng tính là xấu, chỉ là cảm thất cốt truyện quá lố bịch thôi."
Sau đó, chủ nhiệm và Dư Hỉ Hỉ bắt đầu thảo luận sôi nổi về hiện trạng của nhóm thiểu số giới tính này và phân tích xem nhân vật nữ chính trong phim là phụ nữ, chuyển giới hay là người hai giới tính, thảo luận một hồi còn suýt cãi nhau vì bất đồng.
Tôi linh cảm rằng tiếp theo họ sẽ hỏi ý kiến của tôi rồi kéo tôi vào nên nhanh chóng bưng khay bỏ chạy.
Cuối cùng tôi cũng không biết họ đã phân biệt thắng thua hay chưa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khiến người ta chỉ muốn nằm im lẳng lặng trong căn phòng ấm áp, chẳng đi đâu cả.
Tuần thi đến gần, Thương Mục Kiêu lại bận rộn, cho dù có đến gặp tôi, cậu cũng chủ yếu dựa vào sô pha đọc sách.
Tôi không dám quấy rầy việc ôn tập của cậu, nên tôi đành phải lấy sách ra cùng ngồi đọc.
"Yên lặng quá..." Thương Mục Kiêu đặt sách xuống, "Mở một chút nhạc đi? Em sắp ngủ gật rồi."
Tôi đặt cuốn sách lên đùi, đi đến giá CD, chọn bản "Tristan và Isolde" của Wagner.
Khi khúc dạo đầu đầy ắp câu chuyện vang lên, Thương Mục Kiêu lại ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, nhướng mày nói: "Nhạc cổ điển?"
Tôi ngẩn người, thấy cậu có vẻ không thích lắm, ngượng ngùng nói: "Nhà anh...!có mấy thứ này thôi."
Triết học luôn không thể tách rời khỏi bàn luận về nghệ thuật, và trong nghệ thuật, âm nhạc là thứ quan trọng nhất.
Để hiểu triết học, người ta phải hiểu lịch sử triết học và thời đại của những triết gia đó, vì vậy tôi nghe nhạc cổ điển rất nhiều.
"Quên đi, như vậy cũng được." Thương Mục Kiêu lại dựng sách lên, "Lát nữa em có ngủ gật anh phải đánh thức em..."
"Cũng không phải chỉ có nhạc, có tiếng ca nữa."
Thay vì tiếp tục đọc, tôi vào bếp rót hai ly rượu vang đỏ.
"Uống một chút cho sảng khoái tinh thần." Tôi đưa rượu cho cậu.
Thương Mục Kiêu nhận lấy ly rượu trên tay tôi, nhấp một ngụm, mặt mày nhăn lại.
"Chua quá."
Tôi bật cười, không kìm được mà cúi xuống, hôn lên môi cậu một cái.
Cậu dường như không ngờ rằng tôi sẽ hôn, duy trì một tư thế hồi lâu không cử động, có vẻ nhẹ nhàng hơn mọi lần.
Tôi khẽ quét qua môi cậu, muốn tiếp tục, nhưng bản giao hưởng nồng nàn và buồn bã bên tai khiến nụ hôn này dường như có chút bi thương.
Chọn sai nhạc rồi...!
Tôi đang định thẳng người đi đổi đĩa CD, Thương Mục Kiêu đã nắm lấy cánh tay tôi, khác hẳn với nụ hôn chiếu lệ của tôi, cậu hoàn toàn dùng đầu lưỡi đẩy môi tôi, xâm nhập khoang miệng của tôi, thậm chí còn tiến sâu vào cổ họng.
Cậu ta biết nơi nào là ngon nhất, và cũng biết cách để nhấm nháp món ngon này được lâu hơn.
Tay tôi khẽ run, thấy rượu trong ly như suýt trào ra ngoài, tôi quay đầu lại dứt khoát kết thúc nụ hôn.
Thương Mục Kiêu có chút không vui, muốn kéo tôi lại, tôi dứt khoát lùi lại không để cậu vươn tới.
"Anh đi đổi đĩa..." Đặt ly rượu lên bàn cà phê, tôi xoay người đi tới giá đĩa CD, chưa đi được vài bước, bên phía Thương Mục Kiêu phát ra tiếng người đứng dậy.
Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ và mạnh mẽ bao lấy tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả ra quanh cổ tôi: "Thầy ơi, đừng uống rượu nữa, chúng ta làm gì đó sảng khoái hơn được không?"
Tôi nghe mà cơ thể hơi cứng đờ.
Những thứ khác sảng khoái hơn...!ám chỉ đã quá rõ ràng, tôi cũng không phải là cái tuổi không biết gì cả, tôi tự nhiên biết cậu đang muốn nói đến chuyện gì.
Hai mươi là cái tuổi sung sức và dễ bị trầm mê.
Thương Mục Kiêu thật lâu mới lại đề cập đến chuyện đó, tôi nghĩ cậu đã nghẹn lắm rồi.
Đối với những cặp đôi đang yêu