Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ánh sáng lờ mờ, ống kính vụt qua, kéo từ chỗ cao xuống chỗ thấp.
Thương Mục Kiêu và Chu Ngôn Nghị xuất hiện trong khung ảnh, đằng sau một màn hình TV khổng lồ, cách đó không xa có thể nhìn thấy thêm vài nam nữ thanh niên đang túm tụm với nhau tốp năm tốp ba cầm micro.
Đây hẳn là một phòng Karaoke.
"Thầy ta muốn "quy tắc ngầm" mày à?" Chu Ngôn Nghị nhấp một ngụm rượu whisky, vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Bắc Giới nhìn không giống loại người như vậy?"
"Vậy nhìn tao giống nói láo à?" Thương Mục Kiêu lắc lắc viên đá trong ly, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, dường như chỉ cần nhắc đến chuyện này cũng đủ khiến cậu ăn không vô.
"Không phải không tin mày, nhưng nói miệng không có bằng chứng nào.
Bắc Giới trông giống như người không yêu đương ấy.
Nói thầy ta thích phụ nữ tao còn sốc huống chi là đàn ông, lại còn là mày."
Thương Mục Kiêu nhướng mày: "Tao thì sao?"
Chu Ngôn Nghị quét mắt đánh giá cậu: "Mày không có dễ chọc vào ha ha ha."
Màn ảnh rung lên, dường như người quay phim cũng nhịn không được phải bật cười.
Thương Mục Kiêu trợn tròn mắt, đặt cái ly trong tay xuống, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút một điếu, cúi người bật lửa trên bàn cà phê.
"Bốp" một tiếng, ngọn lửa đỏ bùng lên hai lần, ngay sau đó lại biến mất.
Làn khói trắng dần dần tản ra, lúc này camera phóng to, hiện lên cận cảnh khuôn mặt tuấn tú của Thương Mục Kiêu.
Thương Mục Kiêu hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, lúc này mới liếc nhìn camera, nhưng lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác không nói một lời với người cầm máy.
"Vậy dám cá không?" Kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cậu quay lại nhìn Chu Ngôn Nghị.
Máy quay phóng ra xa hơn một chút, lại bao gồm cả Chu Ngôn Nghị.
"Cá cái gì?" Chu Ngôn Nghị đặt ly rượu trên môi xuống, hỏi.
Thương Mục Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Cá xem thầy ta có thích tao hay không."
Chu Ngôn Nghị dở khóc dở cười: "Sao thế, mày hy sinh sắc đẹp để qua môn à? Được rồi, mày cưa được Bắc Giới thì nói gì tao cũng nghe."
Vai Thương Mục Kiêu khẽ rung lên như thể cảm thấy buồn cười.
"Cưa thầy ta không phải dễ dàng quá sao? Nhìn là biết thiếu thốn tình cảm.
Chỉ cần phát cho chút ấm áp, chút ánh nắng, là thầy ta sẽ ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay tao thôi."
Cậu không đối diện với máy quay, không thể thấy được vẻ mặt khi nói ra những câu này, nhưng từ giọng nói, cậu khá chắc chắn, như thể cậu đã nắm chắc được chiến thắng trong tay.
Chu Ngôn Nghị lắc đầu nói: "Đừng nói lung tung."
Thương Mục Kiêu không quan tâm: "Mày cá cái gì?"
"Cá.."
Đoạn video kết thúc đột ngột tại đây, màn hình chìm vào bóng tối.
Tôi cầm điện thoại, ngây người hai phút rồi mới từ từ đặt nó xuống.
Hóa ra thích cũng là giả.
Giờ nghĩ lại, lúc trước cậu đột nhiên đến gần và theo đuổi tôi, thật sự đúng là đầy kỳ quái.
Đầu óc tôi càng rối bời, tôi day day trán, cố gắng sắp xếp lại vấn đề.
Khởi điểm của mọi thứ là sự hiểu lầm đó.
Tôi muốn cho cậu một cơ hội để qua môn, gọi cậu đến văn phòng, nhưng cậu lại nghĩ rằng tôi muốn cậu đi cửa sau với tôi, sau đó hai chúng tôi không vui quay đi.
Rồi đến lúc sau tình cờ gặp lại trong nhóm hỗ trợ tâm lý, thái độ cậu bắt đầu thay đổi.
Có phải từ lúc đó, cậu đã tính toán làm sao để tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của cậu?
Thiếu thốn tình cảm...!Hóa ra, cậu xem tôi như vậy.
Tại sao đã tán tỉnh được tôi rồi, cậu vẫn tiếp tục ở bên tôi? Cậu ta đã thắng, cho dù là với tôi hay Chu Ngôn Nghị.
Cậu có thể ngay lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang của mình rồi lấy tư cách kẻ thắng cuộc chế nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.
Tại sao cậu không chia tay, tại sao lại nhấn chìm tôi sâu hơn?
Tôi cố nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi chúng tôi ở bên nhau, chợt nhớ đến cuộc cãi vã không lâu sau khi tôi đồng ý hẹn hò.
Chiến tranh lạnh kéo dài một tuần do chuyện của Dương Hải Dương.
Đúng rồi, chúng tôi nên kết thúc ở đó.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì nó cũng đã là "kết cục" rồi.
Nhưng cậu đột nhiên thay đổi quyết định, trở về nhà với một món quà xin lỗi.
Nếu cậu ở bên tôi không phải vì "thích", thì cậu tìm tôi để trút bớt tâm lý phiền não, cũng không thể vì cậu không muốn buông tha cho tôi...
Tôi đã nghĩ rằng cậu còn quá trẻ, quá trẻ để biết cách đối mặt với cảm xúc của mình và quản lý một mối quan hệ.
Nhưng nếu cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc quản lý nó thì sao? Vì không thích nên không nâng niu.
Sự tồn tại của tôi chỉ là phương tiện để cậu kích động gia đình.
Hoặc là cũng có thể dùng để trả thù Dương Hải Dương, trả thù tôi...
Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi chợt tỉnh lại, thấy người gọi đến là chủ nhiệm Đổng, tôi ổn định cảm xúc ấn nút nghe máy.
"Alo......"
"Alo? Bắc Giới, năm mới vui vẻ." Giọng chủ nhiệm Đổng có chút hụt hơi, giống như vừa khỏi bệnh nặng, "À là như thế này, tôi có chuyện muốn phiền cậu..."
Hóa ra tối qua nhà họ đi ăn đêm giao thừa, không biết món nào không tươi, bàn ăn 10 người thì hết 8 người bị tiêu chảy, bản thân ông ấy cũng bị nôn mửa tiêu chảy, được chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, ngày đầu năm mới phải nằm bệnh viện truyền nước.
Mà xui một cái là, ông ấy phải đi đến tỉnh khác sáng sớm mùng ba để tham dự một buổi tọa đàm triết học.
Lịch trình mới được ấn định sáng sớm nay, ban tổ chức thật sự không có đạo nghĩa, Tết Nguyên Đán mà còn bắt đi.
Chủ nhiệm Đổng nghĩ tới nghĩ lui, muốn nhờ tôi giúp đỡ tham gia buổi diễn thuyết cho ông ấy.
"Tôi đã hỏi ban tổ chức rồi, đổi người cũng không sao.
Đổi cậu họ còn vui hơn vì cậu ít khi nào tham gia tọa đàm của tỉnh khác.
Cái này tùy cậu quyết định.
Nếu cậu không rảnh tôi tìm người khác cũng được."
Chỉ là tham gia tọa đàm thôi, một mình cô đơn, Tết hay ngày thường cũng không có gì khác biệt, hơn nữa mấy năm nay chủ nhiệm Đổng đối xử với tôi rất tốt, nếu giúp được thì ông ấy luôn giúp đỡ.
"Tôi đang rảnh." Tôi nói, "Ông bảo ban tổ chức liên hệ với tôi được không, tôi có thể đi".
Chủ nhiệm Đổng vui mừng khôn xiết, cảm ơn tôi rối rít.
"Mà này, sao tôi nghe giọng cậu có gì đó không ổn, cậu bị cảm à? Nếu bệnh nặng thì đừng nên đi, tôi có thể tìm người khác.."
Tôi sờ sờ cổ họng nói: "Không có, chắc do tôi vừa mới từ bên ngoài trở về, bị gió lạnh.
Tôi không sao."
Chủ nhiệm Đổng không nghi ngờ gì, sau khi bàn xong việc chính, ông ấy bắt đầu dặn tôi không được ăn thịt cá nhiều trong dịp Tết Nguyên Đán, phải chú ý đến thân thể của mình, đừng để phải đến bệnh viện như ông ấy.
Dặn đi dặn lại lải nhải suốt, nhưng tôi biết ông ấy quan tâm đến tôi, sau khi kiên nhẫn lắng nghe, tôi cũng dặn ông cố gắng hồi phục sức khỏe.
Cúp điện thoại, trong phòng không còn một tiếng động, im lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, rất lớn, lại quá lặng thinh.
Cái lạnh dần dần chiếm cứ từng ngóc ngách, xuyên qua cơ thể con người, thấu đến xương, dường như ngay cả máu cũng sắp ngưng tụ lại.
Đến cửa sổ, tôi nhìn xuống cầu thang.
Đường phố thưa thớt người, cũng không có nhiều xe hơi, cả thế giới dường như đang chậm lại.
Những bông tuyết bị gió cuốn, bay múa trên không, cũn giống như những pha quay chậm.
Thật đẹp.
Thế giới toàn màu trắng, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Tôi mở cửa sổ đưa tay ra ngoài.
Trong gió lạnh, bông tuyết rơi trên lòng bàn tay, chưa kịp cảm nhận