Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tôi và Thương Mục Kiêu luôn dường như có một mối liên hệ đặc biệt, chúng tôi có thể gặp nhau ở bất cứ đâu chúng tôi đi.
Đầu tiên là nhóm hỗ trợ tâm lý, và bây giờ là trang trại ngựa.
"Sao em lại ở đây?" Nếu không phải còn có Dương Ấu Linh, tôi đã xoay người đi về ngay rồi.
Thương Mục Kiêu ngồi trên con ngựa cao, nghe vậy cười nhẹ: "Em từ nhỏ đã cưỡi ngựa ở đây, lẽ ra phải hỏi anh tại sao lại ở chỗ này mới đúng?"
Cậu nói thế tôi mới nhớ lại những gì Dương Ấu Linh đã kể.
Vì Thương Vân Nhu là khách hàng quen ở trang trại ngựa này, còn có vài con ngựa ở đây, nên không có gì ngạc nhiên khi Thương Mục Kiêu sẽ xuất hiện chỗ này.
Và...!cho đến bây giờ tôi mới nhận ra nó rất gần biệt thự nhà Thương.
"Anh dẫn một đứa nhỏ đi học cưỡi ngựa." Tôi nói.
"Con gái của Dương Hải Dương? Em nghe chị em nói đang dạy con bé cưỡi ngựa." Cậu cúi xuống, đắc thắng nói, "Khả năng cưỡi ngựa của con bé cũng rất tốt, thế nào, anh có muốn em dạy nó không?"
"Không, con bé có giáo viên."
Thương Mục Kiêu nhìn tôi một cái, sau đó đứng thẳng người nói: "Vậy tùy anh." Nói xong nhẹ thúc bụng ngựa, cưỡi ngựa rời đi.
Vài phút sau, cô giáo Lý xuất hiện trước mặt tôi cùng với Dương Ấu Linh đã thay xong quần áo.
Cô gái nhỏ ban đầu vốn đã đáng yêu, sau khi thay trang phục cưỡi ngựa lại tăng thêm vài phần thần khí, giữa sự non nớt lại có một chút oai phong, ai nhìn cũng phải khen con bé xinh xắn.
"Tiểu Giới, nhìn con có đẹp không?" Con bé cũng biết mình xinh, cố ý hỏi tôi, muốn nghe người khác khen.
Tôi vẫn luôn chiều chuộng con bé, đương nhiên sẽ không keo kiệt lời khen ngợi "Trông đẹp lắm, rất đẹp.
Linh Linh diện gì cũng đẹp".
Con bé vui vẻ cười khúc khích, đưa cho tôi búp bê thỏ bảo thỏ con cùng tôi đứng bên ngoài xem con bé học.
Cô giáo Lý dẫn Dương Ấu Linh đến bên kia hàng rào, một lúc sau, một nhân viên nam dắt theo một chú ngựa con đến.
Không biết con ngựa này còn non hay giống chỉ có vậy mà trông hơi lùn, không cao bằng cả tôi đang ngồi, nhưng lại rất phù hợp cho Dương Ấu Linh..
Với sự giúp đỡ của cô giáo Lý, cô gái nhỏ khéo léo cưỡi trên lưng ngựa.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi." Cô giáo Lý thắt một sợi dây kéo dài ở đầu con ngựa, đứng giữa hàng rào, lấy mình làm tâm vòng tròn, phát lệnh cho chú ngựa non.
Ngựa non chạy chậm, vó ngựa giẫm lên cát, phát ra tiếng lộc cộc nặng nề.
"Đúng rồi, chú ý đến tư thế của em, cố gắng giữ thăng bằng, nhấn, nâng, nhấn..."
Ngựa của Dương Ấu Linh cũng có màu trắng, trông rất giống với của Thương Mục Kiêu.
Hình dáng của hai con ngựa nhảy qua chướng ngại vật cũng như một cái khuôn tạc ra.
Nhìn đứa nhỏ một hồi, ánh mắt tôi lại không tự giác chạy sang chỗ khác.
Tuấn mã cao lớn lần lượt vượt qua các chướng ngại vật, dường như hòa làm một với người cưỡi trên lưng nó.
Nhảy khoảng hai vòng, Thương Mục Kiêu tán thưởng vỗ cổ ngựa, dần dần tiến tấp vào mép hàng rào.
Cậu xuống ngựa, nới lỏng dây mũ, cởi mũ nón ra, cào cào mái tóc bị ép sát nãy giờ, nói điều gì đó với nhân viên đang đứng đợi bên hàng rào, tay kia uống hai ngụm nước khoáng, bỗng đột nhiên cảm giác được gì đó đánh mắt sang đây.
Tôi vội thu lại tầm mắt tiếp tục nhìn Dương Ấu Linh như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù mới sáu tuổi, vẫn tiếp xúc lâu với môn cưỡi ngựa, nhưng Dương Ấu Linh đã học khá tốt, cứ đà này vài năm nữa có lẽ con bé sẽ bắt kịp và vượt qua Thương Mục Kiêu.
"Con ngựa đó tên là Tuyết Phao, là anh em cùng cha khác mẹ với con Tuyết Mạt của em.
Cả hai con ngựa đều là ngựa thuần chủng gốc Ả Rập, có giá trị hơn hai chiếc kính viễn vọng." Thương Mục Kiêu không biết từ khi nào đi đến bên cạnh tôi, nhìn Dương Ấu Linh trên sân, nói.
Nghe cậu ta nhắc đến kính viễn vọng, tôi cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy nghi ngờ cậu đang cố tình dùng cách này nhắc nhở tôi về khoản nợ 200 tệ.
Có tiếng bật lửa bên cạnh, một lúc sau, mùi khói bay lên.
Cậu lại bắt đầu hút thuốc.
Đúng rồi, trước đây cậu bỏ thuốc vì biết rằng tôi không thích cậu hút thuốc, để đuổi theo tôi cậu phải thay đổi sở thích của mình, giờ đã chia tay rồi, không cần phải giả tạo tính cách như vậy nữa, nên đương nhiên là thích lúc nào thì hút lúc đó.
"Trông con bé không giống Dương Hải Dương chút nào." Thương Mục Kiêu nói, "Trông đẹp mắt hơn Dương Hải Dương nhiều."
Dương Ấu Linh trông giống mẹ hơn, nhưng không phải là không giống Dương Hải Dương một chút nào.
Đôi mắt trông cũng khá giống nhau mà.
"Nghe nói cháu ngoại sẽ giống chú ruột, hy vọng con của chị em và Dương Hải Dương sẽ không giống như hắn ta, giống em tốt hơn."
Nghe được câu này, tôi rốt cuộc không thể không nhìn cậu một cái.
Cậu kẹp điếu thuốc, cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhìn sang: "Cái gì? Giống em không đẹp à?"
Tất nhiên là giông cậu sẽ trông đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một cậu vô lễ như thế từ một người chú.
Tôi không trả lời, ngược lại nói: "Dương Hải Dương sẽ là anh rể của em, em phải hòa thuận với cậu ấy."
Tôi đã từng lo lắng rằng cậu không biết chừng mực, làm tổn thương Thương Vân Nhu, làm khó Dương Hải Dương.
Bây giờ, tôi chỉ lo lắng về Dương Hải Dương.
Thương Vân Nhu có thể thấy phiền phức, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không quan tâm đến những trò đùa nho nhỏ của Thương Mục Kiêu.
Không giống như Dương Hải Dương, thật khó để cậu ấy không để bụng đến mấy chuyện này.
Dương Hải Dương yêu Thương Vân Nhu, đương nhiên hy vọng rằng gia đình vợ có thể chấp nhận cậu ấy.
Thương Mục Kiêu cười nói: "Có phải anh đang sợ em phá lễ kết hôn không? Yên tâm đi, sẽ không, không phải bây giờ." Cậu đi tới hàng rào, áp cùi chỏ lên, cả người nửa nằm ghé lên cánh tay.
Quay lưng lại với tôi, "Bây giờ em biết phản đối cũng vô ích.
Nếu chị ấy thích chị ấy sẽ làm mọi cách có thể để ở bên người đàn ông đó.
Em càng phản đối gay gắt thì họ càng dính chặt hơn."
Không ngờ cũng có ngày cậu nói ra những lời này.
Nhưng mà, có một điều tôi càng tin chắc hơn bởi những lời cậu nói.
Cũng giống như mua ngọc trai vậy, có hàng ngàn viên ngọc trai trong một chiếc lọ, mỗi viên đều giống nhau, nhưng chúng ta sẽ luôn vô thức chọn và chọn một viên chúng ta thích nhất, đưa nó cho cửa hàng, khảm lên chiếc nhẫn và để nó đi cùng chúng ta suốt cuộc đời.
Có hàng ngàn người đàn ông bình thường trên thế giới này, và Thương Vân Nhu sẽ chọn Dương Hải Dương, chắc chắn vì cậu ấy là người cô thích nhất.
"Chúc mừng cậu cuối cùng đã trưởng thành." Từ tận đáy lòng tôi rất vui mừng cho Thương Mục Kiêu.
Thương Mục Kiêu vừa nói chuyện với tôi vừa quan sát Dương Ấu Linh trong sân, có thể nghĩ rằng tốc độ của con ngựa đang quá nhanh, cậu ta chụm hai tay lên môi hét về phía cô giáo Lý: "Tốc độ chậm một chút!"
Nghe vậy, cô giáo Lý quay đầu lại liếc qua đây, nói "ok" với cậu.
Thương Mục Kiêu dặn dò xong thì không hề quan tâm trong sân nữa, quay người lại với điếu thuốc giữa hai ngón tay.
"Giáo viên dạy tốt thật." Cậu duỗi tay đặt trên lan can, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên, lộ ra một nụ cười kỳ lạ xen lẫn châm chọc lẫn thật tình.
"Cố gắng nắm chặt cố gắng nắm chặt!"
Đúng lúc này, cô giáo Lý đột nhiên tăng âm lượng lên, tôi và Thương Mục Kiêu đồng thời nhìn sang, thấy con ngựa trắng nhỏ không biết vì sao giơ cao hai chân trước, đột ngột dừng lại không chịu vượt qua chướng ngại vật trước mặt.
Thân hình nhỏ bé của Dương Ấu Linh lắc lư dữ dội theo chuyển động của con ngựa, mặc dù đã rất cố gắng để không bị văng ra nhưng sức chịu đựng có hạn, con bé rất nhanh rơi khỏi ngựa ngã xuống bãi cát.
"Hu hu hu hu..." Nghe tiếng con bé gào khóc, tôi như ngừng cả thở.
Cô giáo Lý vội vàng chạy đến ngay lập tức, tôi cũng muốn đi, nhưng bên trong hàng rào