Thương Vân Nhu sinh được một cậu bé to béo nặng ba kí tám.
Lúc tôi báo tin cho Thương Mục Kiêu là đang nửa đêm, cậu đang chơi game, tôi viết luận văn.
Cả hai đều chưa ngủ.
"Ờm, chúc mừng Dương Hải Dương lại lên chức bố." Cậu dường như không phản ứng quá nhiều trước tin này, nhưng một lúc sau đã tắt máy chơi game, ngáp một cái rồi bật dậy nói mình sẽ đi ngủ.
Tôi vẫn còn một chút nội dung chưa sửa xong, vốn định xong rồi ngủ sau, nhưng cậu cứ dính lấy bên cạnh tôi khiến tôi không tập trung làm việc được, cũng đành phải tắt máy tính đi ngủ với cậu.
"Ngày mai đi thăm chị em nhé." Mặc dù cậu không nói gì, nhưng tôi có thể nhận ra từ lúc Thương Vân Nhu sắp sinh cậu đã bắt đầu bất an.
Tuy rằng từ trước đến nay hai người chiến tranh lạnh, không có ý định giảng hòa, nhưng cuối cùng vẫn là chị em ruột thịt, vẫn như thể tay chân, giống như lúc Thương Mục Kiêu ngã xe Thương Vân Nhu lao đến bệnh viện ngay khi nhận được tin tức, Thương Vân Nhu sinh, Mục Kiêu đương nhiên cũng sẽ lo lắng.
"...!Ừm." Trong bóng tối, một lúc lâu sau cậu nhẹ giọng nói.
Bây giờ là mùa đông, Thương Mục Kiêu vòng tay qua eo tôi ôm tôi vào lòng.
Cơ thể cậu tỏa ra sức nóng đáng kinh ngạc, ngay cả khi không bật máy sưởi, chỉ cần nằm chung với cậu cũng sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh vào ban đêm.
Ngủ ngon đến hừng đông, ngày hôm sau tình cờ là cuối tuần, sáng sớm chúng tôi chuẩn bị đi bệnh viện luôn.
Phòng bệnh Thương Vân Nhu ở rộng như phòng VIP khách sạn, chia làm 2 khu: phòng khách và phòng ngủ, khi chúng tôi đến thì thấy Thương Vân Nhu đang nghỉ, có rất nhiều người đứng trong phòng khách, có họ hàng nhà Dương, cũng có bạn bè của Thương Vân Nhu.
Đứa trẻ Dương Hải Dương đang bế, mọi người thay phiên ngắm qua rồi nhận xét, có người bảo chân mày và mắt giống Thương Vân Nhu, vài người thì nói khuôn miệng giống Dương Hải Dương, đến lượt Thương Mục Kiêu, cậu liếc qua một cái, phun ra hai chữ.
"Giống tôi."
Tất cả mọi người: "..."
Tôi thấy Dương Hải Dương sắc mặt xanh mét, vội vàng nói: "Người ta hay nói cháu trai giống chú cũng có lý.
Nhìn con mắt này, thật sự có giống một chút."
Một lúc sau, Dương Ấu Linh và mẹ Dương bước vào.
Dương Ấu Linh tò mò chen đến bên cạnh Dương Hải Dương, nhìn chằm chằm vào đứa bé đang quấn khăn, nói: "Em trai thiệt là xinh..."
Dương Hải Dương nở một nụ cười hiền dịu của một người cha, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy Dương Ấu Linh nói tiếp: "Nhìn giống chú quớ ờ."
Dương Hải Dương hít sâu một hơi, não chợt đau, thật sự rất đau.
Thương Mục Kiêu sờ sờ đầu Dương Ấu Linh, tán thưởng: "Linh Linh thật khéo ăn nói."
Dương Ấu Linh ngẩng đầu lên cười ngọt ngào.
Ở lại nửa canh giờ, Thương Vân Nhu rốt cục tỉnh lại, Thương Mục Kiêu đi vào nói vài câu với cô, mấy phút đồng hồ thì đi về.
"Sao không ở lại dùng cơm?" Dương Hải Dương giao đứa trẻ cho mẹ, tiễn chúng tôi vào thang máy.
"Không được rồi, cậu chăm sóc vợ con thật tốt," tôi nói.
Cậu ấy gật đầu: "Được rồi, tiệc đầy tháng gặp lại."
Sau khi tạm biệt Dương Hải Dương, tôi cùng Thương Mục Kiêu đi đến bãi đậu xe, lúc lái ra bãi, tình cờ chạy ngang qua một chiếc Rolls Royce màu đen.
"Bố em đang ở đây." Cậu liếc nhìn, không dừng lại, vẫn lái xe về phía trước như thường.
Người bên kia cũng không dừng lại, có lẽ không nhận ra cậu.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người mơ hồ trong xe, cả hai đều là đàn ông, một người là Thương Lộc, người còn lại chắc là Phương Kỳ Niên.
Sau khi ăn cơm ở ngoài, lại vào siêu thị một lúc mới về nhà, vừa mở cửa nhà ra là đã thấy Lòng Đỏ Trứng nồng nhiệt chào đón, để nó có thêm không gian hoạt động, chúng tôi trải thêm thảm khắp nhà.
"Em luôn thấy chó là loài động vật rất thần kỳ, làm sao chúng có thể yêu thương con người đến vậy? Giống như con người chỉ cần liếc nhìn nó là nó đã có thể vui vẻ.
Con người với con người có lẽ còn không thể yêu thương nhau vô điều kiện như vậy", Thương Mục Kiêu đưa một miếng xương da bò mài trắng răng cho Lòng Đỏ Trứng, con chó nhỏ màu vàng cắn khúc xương vui vẻ tung tăng chạy vào cũi của mình.
"Khắc tình yêu vào gen, sẽ trở thành một loại bản năng."
Tôi chọn đĩa DVD phim trong tủ, cuối cùng chọn một đĩa phim nước ngoài cổ điển, nhét vào đầu DVD, rồi ngồi lại bên cạnh Thương Mục Kiêu.
Dù đã xem phim này nhiều lần nhưng mỗi lần xem tôi sẽ có thêm những hiểu biết mới.
So với tôi, Thương Mục Kiêu rõ ràng là không quan tâm tới điện ảnh, hết nghịch ngợm ngón tay một hồi rồi lại xoa eo tôi.
Tôi bị cậu phá phách, sự chú ý của tôi lâu lâu lại bị rủ bỏ nhà trốn đi một hồi, chịu không nổi tôi phải rút ngón tay lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ra: "Tập trung xem phim đi."
Cậu dựa vào lưng ghế sô pha liếc mắt nhìn màn hình chiếu một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ngay lúc đó tôi chợt cảm thấy cậu như đang muốn đập nát bộ chiếu bóng rồi đốt thành tro vậy.
(màn hình chiếu còn bị lườm nói chi nữ sinh =))))
Tôi đang định nói là không xem phim nữa, tôi ngồi xem cậu đánh game cũng được thì cậu đột nhiên vỗ chân mình nói: "Để em mát xa chân cho anh nha, sẽ không ảnh hưởng anh xem phim."
Xương vỏ ngoài là chân giả, nói đúng ra nó chỉ là công cụ hỗ trợ cho việc đi đứng, chân của tôi chưa thực sự tự đi được nên vẫn phải mát xa và bảo dưỡng thường xuyên để không bị teo cơ.
Trước kia là tôi tự mát xa, sau khi tôi sống với Thương Mục Kiêu, thì công việc này cơ bản là cậu làm hết.
Chỉ cần không tập luyện, cậu sẽ đòi tôi tháo bộ xương ngoài để cậu mát xa chân, đến Đường Nguyên còn ngạc nhiên vì tình trạng chân của tôi bây giờ được cải thiện rất nhiều.
Cởi bộ xương ngoài, đặt chân lên đầu gối của Thương Mục Kiêu.
Cậu bắt đầu xoa từ bắp chân, chân tôi đã mất hết cảm giác, chỉ cần nhìn đi chỗ khác, tôi sẽ không cảm thấy có người đang chạm vào mình.
Bộ phim đã đến phần hấp dẫn nhất, tôi đắm chìm vào nó không chút phân tâm, cũng không quan tâm đến Thương Mục Kiêu nữa.
Đến khi tôi định thần lại, thì phát hiện một chân của mình đã bị cậu nhấc lên cao, còn cậu đang cúi xuống cắn cắn lên miếng thịt trên đầu gối của tôi.
Cảm giác được tôi đang nhìn mình, cậu nhả ra, liếm nơi vết răng cắn, thản nhiên nói: "Cứ xem tiếp đi, đừng để ý đến em."
Cậu như thế này, ngay cả khi tôi muốn tiếp tục theo dõi, tôi cũng không thể tập trung được.
"Ban ngày ban mặt làm cái gì đấy." Tôi bất lực nói.
"Tự nhiên thấy chân thầy em quá đẹp, nhịn không được phải cắn một miếng." Vừa nói, môi cậu di chuyển lên một chút, hôn lên bụng chân tôi.
Đôi khi tôi nghĩ cậu có phải có sở thích chân cẳng nào đó hay không, đây rõ ràng là một đôi chân yếu nhớt và vô dụng, vậy mà cũng được gọi là "đẹp".
Phim vẫn đang tiếp tục, nhưng tôi không thể xem được nữa.
"Ngón chân của thầy cũng rất đẹp, móng chân cái hồng hồng, rất dễ thương."
Tôi đã ngoài ba mươi tuổi, vẫn lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay được khen có móng chân dễ thương.
"Muốn mát xa thì mát xa cho đàng hoàng." Mặt đã bắt đầu hơi nóng, tôi nói.
Cậu nhìn tôi một lúc, "ờm" một tiếng rồi bỏ chân tôi xuống, có vẻ ngoan ngoãn.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cố gắng tiếp tục