Sau khi biết suy nghĩ của Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng đã hiểu ý của đối phương, cười nói: “Ông không cần lo lắng về chuyện này, tôi hoàn toàn nắm chắc có thể khống chế được.
”
Lúc này Sở Trung Thiên mới yên tâm, ông ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm, ông ta tin bản lĩnh của Lý Phàm chắc chắn sẽ không khiến mình thất vọng.
Sở Trung Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cậu Lý, nếu đã nói như vậy, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người bên đó ra gặp mặt.
” “Được.
” Lý Phàm gật đầu nói.
Sở Trung Thiên đành phải gọi một cuộc điện thoại, ông ta cũng không biết mình làm thế đúng hay không, nhưng hiện tại, ông ta cũng chỉ có thể đặt hệ vọng lên người Lý Phàm.
Sau khi biết được Sở Trung Thiên đã gom được tiền, thủ lĩnh Anh Đào đã mắc lừa, lập tức hẹn địa điểm gặp mặt.
Nơi hẹn gặp mặt chính là một nhà hàng của Anh Đào.
Sở Trung Thiên chỉ dẫn Lý Phàm và anh Bưu, đồng thời mang mười mấy người theo, ông ta biết đối phương không cho mang quá nhiều người, nếu không thì ông ta đã sớm mang hết người của mình tới rồi.
Thủ lĩnh Anh Đào đã chờ được lúc lâu rồi, vừa nhìn thấy Sở Trung Thiên, ông ta lập tức tỏ vẻ giễu cợt, ông ta cũng biết rõ địa vị của Sở Trung Thiên ở Hán Thành, nhưng đối phương thua trong tay mình khiến ông ta cảm thấy hết sức sung sướng.
Đến lúc đó, sau khi lấy được tiền, trả người về, ông ta lại rêu rao một hồi, còn có thể nâng cao danh tiếng của mình.
Nghĩ vậy, thủ lĩnh Anh Đào hết sức kích động.
Khi ba người Sở Trung Thiên và Lý Phàm còn có anh Bưu đi đến nơi hẹn, Sở Trung Thiên phát hiện không nhìn thấy bóng dáng con gái mình đâu, ông ta có vẻ nghi hoặc, nhìn về phía thủ lĩnh Anh Đào.
Tất nhiên thủ lĩnh Anh Đào hiểu được suy nghĩ của Sở Trung Thiên, ông ta búng tay một cái, lập tức một cô gái xinh đẹp bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau được mang ra