“Khá lắm, đây là do ông tự chuốc lấy.
” Thủ lĩnh Anh Đào lạnh lùng thốt lên.
Cứu binh ông ta mang đến sẽ tới ngay, nên sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, Sở Trung Thiên cũng không hề dao động mà còn nhìn bọn họ như nhìn đám ngốc.
Ông ta bất giác nhìn về phía Lý Phàm, ông ta chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Lý Phàm, chỉ có Lý Phàm, nói không chừng có thể giúp ông ta thoát khỏi tình cảnh nan giải trước mắt.
Thủ lĩnh Anh Đào biết người quan trọng nhất là Lý Phàm, nếu giải quyết xong Lý Phàm thì tất cả chỉ còn là chuyện vặt.
Sau khi võ sĩ nước Anh Đào chạy đến, bọn họ vây kín cửa ra vào đến con kiến chui cũng không lọt.
Sở Trung Thiên và Trương Đức Võ nhướng mày, bọn họ đều không nghĩ tới thủ lĩnh Anh Đào lại mai phục nhiều người như vậy.
“Giết cậu ta.
” Thủ lĩnh Anh Đào chỉ vào Lý Phàm, tức giận nói.
Nếu không phải do Lý Phàm thì chuyện của ông ta cũng không bị phá hư, bây giờ ông ta chỉ có một ý nghĩ chính là diệt trừ Lý Phàm.
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, bọn họ lập tức quay sang nhìn Lý Phàm, đều cảm thấy vô cùng căm hận, xúc động đến mức đã nghĩ xong nên giết Lý Phàm như thế nào.
Thấy thế, Lý Phàm cũng không quan tâm lắm, những người này muốn ra tay với mình, đúng là không khỏi quá viển vông, nhưng mà Lý Phàm biết điều đó quan trọng như thế nào.
Tuy nhiên, Lý Phàm cũng không hề sợ hãi, nếu đám người đó muốn chơi với mình thì anh cũng chẳng ngại chơi khô máu với bọn họ.
“Được, nếu các người muốn ra tay với tôi thì cứ lên hết đi.
” Lý Phàm ngoắc ngón tay nói.
Thấy Lý Phàm như vậy, đám người đó đều nổi giận, đã đến nước này mà đối phương còn phách lối như thế, rõ ràng không coi bọn họ ra gì, bọn họ cũng không biết Lý Phàm lấy đâu ra sự tự tin đó, mà dám nói với bọn họ như thế.
Nhưng bọn họ lại rất nắm chắc, bọn họ điên cuồng tấn công Lý Phàm, đao trong tay võ sĩ phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến