Quản gia kia hết hồn.
Ông ta không dám phủ nhận lời của Sở Linh bởi vì ông ta tin Sở Linh có bản lĩnh đó.
Cả người ông ta cứng ngắc.
Chuyện quái gì thế này?
Sở Linh vì một người bình thường mà đuổi việc ông ta.
Lẽ nào ông ta còn không bằng một người bình thường nữa sao?
Hay là Lý Phàm này có thân phận không đơn giản? Ông ta càng nghĩ càng rối rắm, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.
Sơ Linh cũng lười quan tâm đến suy nghĩ của quản gia.
Cô thấy quản gia này ăn no rửng mỡ, tự chuốc khổ vào mình.
Cô ta cực kỳ chán ghét người quản gia này.
“Được rồi, ông nên câm miệng đi.
Ở đây không tới lượt ông lên tiếng.” Sở Linh nhàn nhạt nói.
Lúc này quản gia kia mới câm miệng lại.
Vừa lúc đó Sở Trung Thiên trở về.
Quản gia mừng rơn.
Nếu ông chủ thấy cô chủ ở cùng một người bình thường, với tính tình của ông chủ chắc chắc sẽ đuổi Lý Phàm ra khỏi cửa.
Ông ta phảng phất thấy được hình ảnh Lý Phàm bị đuổi ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến ông ta ngây ra như phỗng.
Ông ta thừ người.
Đây là tình huống gì?
Sở Trung Thiên chẳng những không tức giận ngược lại còn mỉm cười.
“Ha ha, cậu Lý, cậu đúng là khách quý.
Không ngờ cậu lại tới nhà tôi đấy.” Sau khi thấy Lý Phàm, Sở Trung Thiên như thể được thương mà sợ, vội nói.
Lý Phàm cũng bất đắc đĩ trước bộ dáng ân cần của Sở Trung Thiên, đành nói: “Ông khách sáo như vậy làm gì? Cứ xem tôi như người bạn bình thường là được.”
Sở Trung Thiên nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động.
Lý Phàm từng là cậu chủ Long Môn, hơn nữa ông ta đoán chắn chắn thân phận của Lý Phàm cũng không tầm thường.
“Quản gia, mau đi lấy rượu vang đỏ tôi cất kỹ nhiều năm và xì gà thơm nhất ra đây.” Sở Trung Thiên nói.
Quản gia kia nghệch mặt.
Tình huống gì thế này? Sao Sở Trung Thiên lại lịch sự với một người bình thường như vậy? Nếu không tận mắt