Lý Phàm gật đầu rồi nằm xuống sofa bắt đầu xem TV, lúc xem TV, thỉnh thoảng anh nhìn thấy Sở Linh lướt qua, không thể không nói, vóc dáng của đối phương rất đẹp.
Lý Phàm ngay lập tức bị thu hút, sau đó anh nghĩ đến Cố Họa Y thì lắc đầu, lúc này anh mới quên đi chuyện này.
Lý Phàm cho rằng đám sát thủ của nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức một lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại đây.
Đúng lúc này, Lý Phàm chợt thấy có cảm giác nguy hiểm.
Đúng lúc Sở Linh đang lấy cốc, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, vội đè Sở Linh xuống.
Sở Linh giãy giụa, đỏ ửng mặt nhìn Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là loại người này.”
Lý Phàm cười khổ nói: “Cô nhất định đừng hiểu nhầm, tôi đang bảo vệ cô, lúc nãy viên đạn kia suýt bắn trúng người cô rồi.”
Sở Linh chỉ nghĩ đến việc làm trước đó mà quên đi điều này, sau khi nghe câu trả lời của Lý Phàm, cô ta lập tức ngơ ra, ngại ngùng nhìn đối phương: “Ngại quá, tôi trách nhầm anh rồi.”
Lý Phàm không nói gì, anh biết Sở Linh nghĩ gì.
“Cô về phòng trước đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Phòng khách này quả thực là có quá nhiều mục tiêu, xác suất bị nhắm trúng rất cao, hơn nữa mục tiêu cũng rất lớn.
Lý Phàm nói rồi chuẩn bị đưa Sở Linh về phòng.
Sở Linh gật đầu, cô ta cũng tin lời Lý Phàm nói, lúc này mới trở về phòng.
“Nhất định không được ra ngoài.” Lý Phàm dặn dò.
Sở Linh lè lưỡi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải con nít.”
Lúc Lý Phàm ra ngoài, có một vài tên sát thủ cầm súng xuất hiện, bọn họ nhàn nhạt nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất giơ hai tay lên đầu hàng đi.”
Lý Phàm cười nói: “Vậy cũng phải xem xem mấy người có