Lý Phàm xem qua giá của chiếc nhẫn kim cương, trên đó không có con số chính xác, hơn nữa viên kim cương trên chiếc nhẫn to bằng quả trứng chim bồ câu.
Thêm vào đó đây là cửa hàng chính hãng nên tặng nó cho Cố Hoạ Y cũng không mất giá.
“Nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò nói.
Cô nhân viên đứng quầy nghe xong liền nghĩ sắp bán được hàng rồi đây nhưng khi khi ngẩng đầu lên thấy Lý Phàm, cô ta liền tỏ vẻ khinh ra mặt, còn tưởng là đại gia ai ngờ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ánh mắt của cô ta hiện rõ tia khinh bỉ.
Đương nhiên là Lý Phàm đã nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta nhưng anh không thèm để ý.
Cô nhân viên đứng quầy thấy Lý Phàm ăn mặc như vậy liền kết luận đối phương chỉ hỏi giá, dù có muốn mua đi nữa thì cũng không đủ tiền để mua nên cô ta không thèm ngó ngàng gì tới anh, làm như không nghe thấy.
Lý Phàm lại dò hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?”
Cô gái đứng quầy vẫn không chịu nói giá cả chính xác mà còn châm chọc: “Anh hỏi cái gì mà hỏi, anh có mua nổi không mà hỏi?”
Lý Phàm nghe xong, khoé miệng liền giật giật, có phải cô ta lại tới tháng rồi không, sao lại khó chịu như vậy chứ?”
Lý Phàm đã hơi tưng tức rồi: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn kim cương này nên mới hỏi giá, thái độ phục vụ của cô đúng là tệ.”
Cô nhân viên đứng quầy liền nói thẳng: “Cái loại như anh mà cũng muốn mua à, anh mua nổi không hả?
Cho anh ngắm là nể mặt anh lắm rồi.”
Lý Phàm cạn lời, không hiểu nổi suy nghĩ của cô nhân viên đứng quầy.
Đúng lúc này, một anh chàng nhà giàu bước vào, cười nhạo: “Không phải tôi nghe lầm đấy chứ, anh muốn mua cái này à, này người anh em, anh cũng to gan quá nhỉ, là thiên vương lão tử cho anh lá gan này à? Đây là chiếc nhẫn quý giá nhất cả cái cửa hàng này, chỉ riêng giá thôi cũng đã đủ để hù chết