Lý Phàm đưa chìa khóa Long Môn ra.
Sau khi nhận lấy chìa khoá, ông lão mới nở nụ cười vui mừng.
Lý Phàm đi theo ông lão tới một tầng hầm bí mật.
Phía dưới tầng hầm có một cửa sắt khổng lồ, nhìn qua có vẻ không gì phá được.
Ông lão nói: “Kho báu Long Môn phải dùng chìa khóa Long Môn mở ra, kho báu Long Môn này là tiền bạc châu báu Long Môn tích lũy trong suốt mấy trăm năm.”
Lý Phàm không hề dao động, cũng không bị cái gọi là tiền bạc châu báu hấp dẫn.
Ông lão mở kho báu Long Môn ra, bên trong tất cả đều là núi vàng núi bạc, vàng bạc châu báu đếm không hết.
Ông lão trở nên hưng phấn, mà Đại Long Vương và Long Hậu vẫn luôn rục rịch ngóc đầu liếc nhìn nhau, cùng xông vào định di chuyện toàn bộ tiền tài châu báu, thì Long Môn lập tức phát sinh nội loạn.
Ông lão hạ lệnh để Lý Phàm trở thành người thừa kế Long Môn.
Lý Phàm lắc đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của những người này, anh cũng không hề dao động trước núi vàng núi bạc này, nên anh lạnh lùng đi ra.
Tầng hầm bỗng phát sinh chấn động, kho báu Long Môn đang sụp đổ.
Lý Phàm nhanh chóng thoát khỏi tầng hầm, mà người cùng thoát ra với anh đều là tay chân trung thành trước kia của ông lão.
“Long chủ.”
Đám người Long Môn đó lập tức rối rít quỳ lạy Lý Phàm, tiếng kêu như tiếng sấm.
Lý