Lý Phàm vừa rời khỏi được nửa phút, điện thoại trêи bàn của Cố Họa Y đổ chuông.
Nghe máy nói chuyện nửa phút, Cố Họa Y vội vàng rời khỏi văn phòng, dặn dò Trần Hiểu Đồng đợi trong văn phòng đừng chạy lung tung, cô phải tới công trường một chuyến.
Đợi khi Cố Họa Y rời đi, Trần Hiểu Đồng cũng lén lút đi theo ra khỏi văn phòng, chuồn ra tòa nhà lớn của công ty đi tới bên đường.
Lúc này đừng nói bóng người của Lý Phàm, ngay cả bóng người của Cố Họa Y cũng không nhìn thấy.
Mím môi tức tối giậm chân, trong lòng Trần Hiểu Đồng rất mất mát, cảm thấy cô ta có hơi quá thất bại rồi, cơ hội tốt như vậy ấy vậy không có nắm được, giương mắt nhìn Lý Phàm rời đi, bây giờ muốn đuổi theo Lý Phàm cũng không biết nên đi hướng nào.
Chiếc xe Mercedes-Benz từ từ dừng ở bên cạnh Trần Hiểu Đồng, cửa kính xe ở ghế lái phụ mở ra, Khang Văn Hân nghiêng đầu nói: “Cô Trần, cô đây là muốn đi đâu? Tôi có thể giúp cô.”
“Anh đây là muốn trêu ghẹo sư nương?”
Trần Hiểu Đồng không khách khí nói.
“Hở? Sư, sư nương… sư nương của tôi không phải là Cố Họa Y sao, cô là sư phụ tôi nhặt…”
Khang Văn Hân càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát im miệng, bởi vì ánh mắt giận dữ của Trần Hiểu Đồng có thể giết người.
Lúc này Khang Văn Hân cảm thấy tình trường của mình thật sự là có hơi thấp, em gái xinh đẹp dễ thương như này, nếu không phải là mê luyến thân thể của sư phụ, sao có thể sẽ bị nhặt được chứ.”
Cái gọi là nhặt được đều chỉ là một lời lấp ɭϊếʍ che đậy mà thôi, người này chắc chắn có quan hệ không dễ miêu tả với sư phụ Lý Phàm.
“Ờm, tiểu sư nương mời cô lên xe, cô có phải là muốn đi tìm sư phụ của tôi không, tôi thấy sư phụ gọi xe đi về phía đông, nếu tốc độ của chúng ta nhanh, vẫn có thể đuổi kịp.”
Khang Văn Hân ngược lại rất tự tin, cảm thấy dựa vào kỹ thuật lái xe của mình đuổi theo một chiếc taxi là chuyện dễ dàng.
Trần Hiểu Đồng do dự một lát, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ của chiếc Mercedes.
“Tôi cảnh cáo anh, anh nếu như động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi ở trước mặt sự phụ anh nói xấu về anh.”
Trần Hiểu Đồng giả vờ dữ dằn nói.
Khang Văn Hân cười rồi nói: “Chắc chắn sẽ không, tiểu sư nương cô yên tâm đi, tôi càng thích xe hơn.”
Trần Hiểu Đồng không nhịn được mắng Khang Văn Hân có bệnh, đàn ông đối diện với đại mỹ nữ đều không động lòng, hoặc là giả bộ, hoặc nhất định có bệnh.
Khang Văn Hân đạp ga chiếc xe lao đi, chạy nhanh về phía Lý Phàm gọi xe rời đi.
Sau một hồi chạy theo, mắt của Khang Văn Hân sáng lên, chỉ vào chiếc taxi không xa phía trước, nói: “Sư phụ ngồi chính là chiếc xe đó.”
“Cậu bám sát một chút, đừng để lạc mất, nếu như ảnh hưởng tới chuyện lớn của tôi, tôi sẽ không khách sáo với anh.”
“Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi thuộc top đầu, cũng chỉ là kém hơn sư phụ, kỹ thuật lái xe của sư phụ thật sự là thiên hạ vô song, tôi nghi ngờ thần xe Schumacher đều không phải là đối thủ của sư phụ.”
Trong lòng Trần Hiểu Đồng khẽ động, hỏi Khang Văn Hân làm sao quen được Lý Phàm, tại sao cứ phải bái Lý Phàm làm thầy để học kỹ thuật lái xe.
Khang Văn Hân cay cú kể lại chuyện hôm qua, nhất là đoạn kể Lý Phàm lái chiếc Mercedes-Benz G65 thắng được chiếc Bugatti mà mình lái, và chuyện cậu ba Lâm chết ở trong tay Lý Phàm.
Trần Hiểu Đồng nghe mà ánh mắt trở nên say mê, cảm thấy vô cùng kϊƈɦ thích, trong lòng nghĩ hôm qua nếu như mình đi theo Lý Phàm thì có thể cùng trải qua chuyện kϊƈɦ thích như vậy rồi.
Nhìn Trần Hiểu Đồng như đang yên lặng nhưng trong lòng lại chứa một con thú con hoang dã.
Hoặc nói trong lòng của các cô gái đều có ham muốn đối với chuyện kϊƈɦ thích, cho nên rất nhiều cô gái đều sẽ tiến tới rồi lao vào vòng tay của bọn trai đểu.
Thấy chiếc taxi dừng ở lối vào của nhà thi đấu Bác Kϊƈɦ, Khang Văn Hân từ từ giảm tốc độ.
“Sư phụ vào nhà thi đấu Bác Kϊƈɦ rồi, chúng ta có cần theo không?”
“Đương nhiên phải theo vào rồi.”
Trần Hiểu Đồng nhìn