Lý Phàm đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn sang Thompson: “Nếu như tôi bây giờ đánh chết anh, có phải là trận giao hữu cho dù tôi thành công thăng cấp rồi, không cần tiếp tục đánh nữa?”
“Ồ, suy nghĩ của anh rất có sáng tạo, tôi đại biểu ban tổ chức đồng ý, cuộc thi đấu của hai người bây giờ chính thức bắt đầu, mặc kệ là cậu hay Nộ Lãng, ai thắng ai thì trực tiếp tiến vào trận đấu chính thức.”
“Được.”
Lý Phàm chắp tay đi lên lôi đài.
Nộ Lãng cười gằn, hai chân bỗng hơi dùng lực, từ mặt đất trực tiếp nhảy lên lôi đài, đứng ở trêи lôi đài bắt đầu khởi động tay và cổ tay, giống như đang vận động làm nóng người.
Lý Phàm cất từng bước trêи bậc thềm, thong thả đi lên lôi đài, giống như lão tiên sinh trầm ổn.
Các tay đấm thấy dáng vẻ thong dong bước lên lôi đài của Lý Phàm thì đều phá lên cười, cảm thấy Lý Phàm là tới làm trò, ngay cả nhảy lên lôi đài cũng không làm được.
“Tên này thật là người từng luyện võ sao? Vóc người gầy yếu không có cơ bắp thì không nói rồi, ngay cả lên sân đều thấy tuổi già sức yếu vậy.”
“Thật là tức cười chết tôi, kẻ như này còn dám ứng chiến Nộ Lãng, đoán chắc Nộ Lãng một quyền thì có thể đánh chết cậu ta.”
“Chim ngốc thấy nhiều rồi, có điều ngốc như vậy thì là lần đầu tiên thấy, lẽ nào anh ta mù sao, trước đó Nộ Lãng đã giết mấy người, anh ta chắc có thể biết được sự lợi hại của Nộ Lãng.”
Các tay đấm không có xem trọng Lý Phàm, cũng là vì biểu hiện của Lý Phàm quá khiêm tốn rồi, hoàn toàn không có phong phạm mà cao thủ nên có.
Sở Trung Thiên ôm mặt, có hơi không dám nhìn cuộc chiến đấu tiếp theo, sự hung tàn của Nộ Lãng mấy ngày nay đã tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho Sở Trung Thiên, lúc này cái hiện ra trong đầu của Sở Trung Thiên đều là cảnh tượng Lý Phàm bị Nộ Lãng đè đánh, cảm thấy hy vọng Lý Phàm thắng Nộ Lãng rất mong manh.
Ở vị trí sát mép trong cùng của nhà thi đấu, Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng ngồi cùng nhau nhìn chằm chằm Lý Phàm lên lôi đài.
Mặt mày của Khang Văn Hân đã trắng bệch, quần áo trêи người đã bị mồ hôi thấm ướt.
Cảnh Nộ Lãng giết người vừa rồi, đã suýt nữa dọa chết Khang Văn Hân, dù sao sinh ra lớn lên trong thời đại hòa bình, lại là một phú nhị đại lạc quan, cảnh tượng máu tanh như vậy cũng chỉ nhìn thấy ở trêи TV.
Nhưng máu tanh trong phim truyền hình dù sao cách màn hình, cũng biết những cái đó đều là diễn thôi, nhiều nhất trong nháy mắt khiến đường huyết của Khang Văn Hân tăng lên mà thôi.
Nhưng cái nhìn thấy lúc này lại đều là hiện thực đẫm mẫu, điều này khiến Khang Văn Hân cảm thấy sợ hãi không thôi, nếu không phải là biết đây là cuộc thi đấu quyền anh quốc tế, sợ là Khang Văn Hân sắp gọi điện tìm cảnh sát báo án rồi.
Trần Hiểu Đồng ngược lại khá điềm nhiên, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt mà thôi, Trần Hiểu Đồng đã từng trải qua nhiều khó khăn, tố chất tâm lý vẫn là không tồi, so với phú nhị đại như Khang Văn Hân thì mạnh hơn nhiều rồi.
“Anh từng thấy anh Lý Phàm động thủ với người khác rồi nhỉ? Anh cảm thấy anh Lý Phàm có thể thắng không?”
Trần Hiểu Đồng có hơi lo lắng hỏi.
“*** *** ***, tôi, *** ***, cảm thấy…”
Khang Văn Hân hoảng sợ tới mức răng trêи răng dưới va chạm vào nhau, trong miệng không ngừng phát ra tiếng *** *** của hai hàm răng va chạm, nói chuyện cũng nói không lưu loát.
“Anh còn là đàn ông không hả, anh Lý Phàm lên sân đánh nhau chứ đâu phải là anh, anh vừa xem một trận thi đấu sao đã bị dọa thành cái dáng vẻ này chứ.”
“Tôi, tôi, tôi chỉ là sợ hãi!”
Khang Văn Hân hai tay ôm chặt mặt, cố gắng lau mồ hôi và nước mắt trêи mặt, tiếng nói chuyện đều trở nên hơi nghẹn ngào.
“Tôi có thể không sợ được sao, tôi từ bé tới lớn đều chưa từng thấy máu, càng đừng nói nhìn thấy người khác bị sống tới chết, tay đấm người da đen kia thật sự là biến thái, không có bản lĩnh sẽ không đi đấu với anh ta, tôi thấy sư phụ cũng chưa chắc có thể thắng, hu hu hu, nếu như sư phụ chết rồi thì phải làm sao, tôi còn chưa có học lái xe với sư phụ.”
Trần Hiểu Đồng nghẹn lời nhìn Khang Văn Hân ôm mặt khóc