Bát Gia dò đoán tâm tư Long Hậu, chậm rãi nói: “Tôi thấy Lý Phàm cũng chỉ là có chút thủ đoạn mà thôi, Nộ Lãng là quyền thủ không có quy tắc gì, hoàn toàn chỉ dựa vào tố chất thân thể tốt, chỉ cần là người trải qua huấn luyện bài bản, thì đều có thể đánh thắng anh ta.”
“Lão Bát, ông thật sự cho rằng như vậy?”
Long Hậu lạnh giọng nói.
Bát Gia khẽ run rẩy, hoảng loạn cúi đầu, giọng buồn bực: “Tôi chỉ là nghĩ sao thì nói vậy, nói không hẳn là đúng.”
“Hừ, dù tôi không hiểu lắm về những thứ cao thâm, nhưng đạo lý căn bản tôi vẫn là hiểu, Nộ Lãng dù không tính là cao thủ lợi hại, nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ cao thủ hàng đầu.”
“Trong các hộ vệ Long Môn, có không ít người mạnh hơn Nộ Lãng, nhưng nếu nói ai có thể chèn ép Nộ Lãng một cách dễ dàng như Lý Phàm thì e rằng không mấy ai có thể làm được, mấy năm nay e rằng Lý Phàm vẫn luôn ẩn nhẫn, thật sự là dã tâm lang sói!”
Trương Đức Võ vội phụ họa: “Ngài nói đúng, Lý Phàm quả thực là dã tâm lang sói, tôi sớm đã nhìn ra tên này dã tâm không nhỏ, phải nhanh chóng diệt trừ hắn mới tốt.”
Bát Gia rụt cổ không dám nói nữa, lúc này nói nhiều sai nhiều, vẫn là thành thực giả bộ ngoan ngoãn là tốt nhất.
Ngón tay Long Hậu khẽ gõ hai cái, nhắm mắt nói: “Cầm video về, kêu thuộc hạ nghiên cứu thực lực của Lý Phàm, Đức Võ, ông âm thầm giúp Lâm Chính Nam đi, để ông ta báo thù cho con trai.”
“Tôi hiểu rồi, tôi đi sắp xếp ngay.”
Trương Đức Võ đắc ý lùi sang một bên, móc điện thoại ra bắt đầu liên lạc.
Có tiếng phân phó này của Long Hậu, Trương Đức Võ liền có thể to gan ra tay với Lý Phàm, chỉ cần mượn chuyện giúp Lâm Chính Nam làm âm thầm một chút.
Đợi sau khi Trương Đức Võ liên lạc một phen, Long Hậu ngáp nói: “Hơi buồn ngủ rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Trương Đức Võ đi tới trước mặt Long Hậu, đỡ Long Hậu đứng dậy, sau đó khoác cánh tay Long Hậu ra khỏi phòng bao.
Đám hộ vệ vây lấy Long Hậu và Trương Đức Võ rời đi, Bát Gia ngồi trong phòng bao một lát, đoán Long Hậu đã đi xa rồi mới đứng dậy rời đi.
Ra khỏi nhà thao luyện ngồi vào xe của mình, Bát Gia lấy điện thoại bấm gọi số của Lý Phàm.
“Thiếu chủ, tôi là Tiểu Bát.”
Bát Gia cười xán lạn nói.
“Ừ, có chuyện gì?”
Lý Phàm nhàn nhạt nói.
“Vừa rồi Long Hậu tới xem trận đấu quyền anh quốc tế, biết ngài đã thăng cấp trước đó, bà ta tức đến nỗi mũi xém chút lệch luôn.”
“Haha, nếu bà ta có thể tức giận dễ dàng như vậy thì tôi sớm đã giết về Long Môn rồi.”
Lý Phàm không tin lời của Bát Gia, có lẽ Long Hậu sẽ tức giận, nhưng nếu nói bà ta tức đến lệch mũi, vậy tuyệt đối là không tồn tại.
Bát Gia cười khan hai tiếng, đè thấp giọng nói: “Phía trận đấu đã cung cấp video ngài giết chết Nộ Lãng trêи trận huấn luyện, Long Hậu xem xong dường như có chút kiêng dè ngài, kêu Trương Đức Võ giúp Lâm Chính Nam báo thù.”
“Lâm Chính Nam chính là ba của cậu ba Lâm, lão già đó vừa rồi còn trêu chọc tôi, gần đây ngài phải cẩn thận một chút, có cần tôi phái người bảo vệ ngài không? Tránh cho thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Mặc dù Bát Gia không muốn bảo vệ Lý Phàm, nhưng cũng không thể nhìn Lý Phàm bị giết, dù sao thuốc giải vẫn còn trêи tay anh, cách một khoảng thời gian lại phải tìm anh đòi thuốc giải mới có thể sống tiếp.
Lý Phàm nhướn mày, cười lạnh nói: “Không cần phiền ông, họ tự tìm chết, vậy thì để họ đến đi.”
“Vậy ngài phải càng thêm cẩn thận, có chuyện gì cần tôi làm thì ngài chỉ cần căn dặn là được, tuyệt đối đừng xem tôi là người ngoài, Tiểu Bát trung thành với ngài lúc nào cũng vì ngài phục vụ.”
Bát Gia vui vẻ nói xong, cảm thấy mình thật sự ghê tởm, sao lại nói ra lời vô sỉ như vậy.
Mặt Lý Phàm lộ ra thần sắc quái dị, cũng bị lời của ông ta làm buồn nôn: “Đàng hoàng đi,