“Tôi không phải cao nhân nào cả, mà chỉ là một người bình thường”
Lý Phàm khẽ cười nói tiếp: “Mấy người còn đánh nữa không? Nếu đánh thì tiếp tục, không thì chúng ta nói chuyện bồi thường” Hàn Thế Kiệt hoàn toàn không muốn đánh nữa, từ chiêu thức lúc nãy của Lý Phàm, ông đã nhìn ra mình không phải là đối thủ của anh, nếu đánh tiếp chẳng khác nào tìm con đường chết.
“Mong cậu Lý đợi một tý, để tôi đi bàn bạc với đồ đệ vô dụng của tôi đã
Hàn Thế Kiệt chắp tay nói, rồi sải bước đi tới trước mặt Điền Kim Minh, nhéo tai anh ta, kéo vào phòng kho. Vừa đóng cửa phòng kho, Hàn Thế Kiệt đã lạnh lùng nói: “Tên nghiệp chướng này! Cậu có biết lần này đã đá trúng tấm sắt rồi không? Dù ông đây liều mạng cũng chẳng giải quyết được.” Điền Kim Minh cũng bị bản lĩnh lúc nãy của Lý Phàm dọa sợ, chỉ phun một ngụm trà cũng có thể tổn thương người khác, chẳng phải chuyện này chỉ có trong phim thôi à? Sao giờ ngoài đời thực cũng có cao nhân thế này?
“Sư phụ, tôi biết sai rồi, nhưng giờ chẳng phải đâm lao đành phải theo lao à, sao tôi có thể bồi thường nổi 300 tỷ? Đừng nói là 300 tỷ, dù là 60 tỷ tôi cũng không có đâu ra được.” Điền Kim Minh ủ rũ nói.
“Chẳng phải hồi sáng cậu đã thu 15 tỷ của người ta à, sao ngay cả 60 tỷ cũng không có vậy? Cậu đừng giả vờ nghèo khổ với tôi!”
“Chẳng phải là vì gần đây tôi xui xẻo à, hơn nữa việc kinh doanh ngày càng khó khăn, tiền vốn của tôi cũng sắp hết sạch rồi.” Hàn Thể Kiệt tức giận tát mạnh vào mặt Điền Kim Minh: “Mẹ kiếp, cậu có thể bồi thường bao nhiêu?”
“Trong thẻ của tôi chỉ còn lại 57 tỷ” Điền Kim Minh yếu ớt nói.
“Tên bại hoại sư môn này! Mau giao hết điểm yếu của tôi ra đây, rồi tôi sẽ bù phần còn lại cho cậu”
“Sư phụ, ông nói thật? Nhưng ông phải bảo đảm tôi không bị thương hay chết chóc gì, cũng không được đánh tôi tàn phế Điền Kim Minh nghi ngờ nhìn Hàn Thế Kiệt.
“Mẹ kiếp! Nếu cậu không tin thì dẹp đi, ông đây chẳng muốn bận tâm cậu nữa, cậu thích tung bao nhiêu clip thì cứ việc, lúc trẻ ai chẳng phạm phải sai lầm”
Hàn Thế Kiệt tức giận xoay người định rời đi, Điền Kim Minh vội giữ ông lại, tươi cười nói: “Sư phụ đừng giận, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, tất nhiên tôi tin ông rồi, giờ tôi sẽ giao USB cho ông.”
Điền Kim Minh tìm USB trong hộc tủ, rồi đưa cho Hàn Thế Kiệt.
Hàn Thế Kiệt nhìn Điền Kim Minh một cách sâu xa: “Đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu, danh phận sự đồ giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây, từ nay về sau cậu đừng xuất hiện trêи đất Hán Thành, thậm chí tôi còn không muốn nhìn thấy cậu ở trong tỉnh này nữa, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi, dù ông không nói tôi cũng sẽ rời đi, tôi thật sự không thể sống tiếp ở đây nữa”
Điền Kim Minh gượng cười nói. Ngay cả Hàn Thế Kiệt – chỗ dựa lớn nhất cũng bị đắc tội, thì có cho Điền Kim Minh mười lá gan, anh cũng không dám sống tiếp ở Hán Thành.
“Cậu ra ngoài chuyển hết số tiền của cậu cho cậu Lý trước đi, rồi cút khỏi đây ngay, còn chuyện sau đó tôi sẽ thương lượng với cậu Lý”
“Vâng, tôi sẽ làm theo lời ông nói”
Hàn Thế Kiệt xoay người dẫn Điền Kim Minh ra khỏi phòng kho, rồi đi tới bên Lý Phàm, ông cúi người nói: “Cậu Lý, đồ đệ vô dụng này của tôi là tên nghiện cờ bạc, giờ trêи người chỉ còn lại 57 tỷ, tôi đã bảo cậu ta bồi thường hết tiền cho cậu, số còn lại tôi sẽ thương lượng với cậu sau”
“Ý ông là ông nhận khoản nợ còn lại” Lý Phàm cười hỏi.
“Đúng, chính là ý đó”
“Có người nhận nợ là được, vậy ông bảo anh ta chuyển tiền cho tôi trước đi.” Lý Phàm nói xong thì rút thẻ ra.
Điền Kim Minh mặt như đưa đảm, cực kỳ không nỡ chuyển tiền cho Lý Phàm qua internet banking, rất nhanh Lý Phàm đã