Mặc dù mọi người không ngừng xua đuổi, nhưng Lý Phàm vẫn làm theo ý mình, từ tốn tới gần Bruce.
Trong phòng bao, Trương Đức Võ thấy Lý Phàm bước đi như vậy thì lắc đầu khinh thường: “Lý Phàm đang mất tự tin, rõ ràng cậu ta không có lòng tin để đánh với Bruce.”
Theo Trương Đức Võ thấy, Lý Phàm đang làm trò cười, hoàn toàn không có dáng vẻ đi đánh võ đài, Long Hậu bình tĩnh nhìn màn hình: “Ông gấp cái gì, dù gì cũng phải đợi kết quả xuất hiện mới được đưa ra kết luận, rất nhiều người vì kết luận sớm mà gặp thất bại.”
“Phu nhân nói chí phải.”
Trương Đức Võ cúi người nói, rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.
Bruce không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm bước đi của Lý Phàm.
Giờ trong mắt anh, động tác của Lý Phàm như đang chuyển động chậm, với hành động chậm rãi này, thì chỗ nào cũng là kẽ hở.
Loại thuốc này thật thần kỳ, xem ra anh đã có cơ hội đánh thắng bằng một đấm, chỉ cần nắm chắc kẽ hở của anh ta.
Bruce khẽ nhếch miệng cười, cơ bắp toàn thân dần căng cứng, sức mạnh đang dần tích tụ, đợi Lý Phàm tới gần sẽ đánh anh ta một đòn trí mạng.
Lý Phàm cảm thấy Bruce hơi kỳ lạ, rồi chợt nhớ tới những lời Sở Trung Thiên mới nói, nên đoán có lẽ Bruce đã tiêm thuốc kϊƈɦ thích cơ bắp trong người.
Đến khi cách Bruce còn 2m, Lý Phàm bỗng nhảy lên một bước, như muốn tấn công Bruce.
Bruce híp mắt, tay phải vung ra theo phản xạ có điều kiện, đấm mạnh vào mặt Lý Phàm.
Cú đấm này hội tụ hơn một nửa sức mạnh của Bruce, chỉ cần đánh thật, chắc chắn có thể đánh Lý Phàm ngoi ngóp.
Nhưng lúc Bruce vung nắm đấm, thân hình đang lao về phía trước của Lý Phàm bỗng lùi về sau.
Lý Phàm lặng lẽ quan sát động tác của Bruce, nhận ra hình như cơ thể anh ta hơi mất cân đối.
Bruce thấy Lý Phàm lùi lại thì vẻ mặt hiện lên thần sắc chán nản.
Cơ thể chết tiệt này! Nếu có thể phản ứng nhanh như não bộ thì tốt biết mấy! Nếu anh có thể nhanh như vậy, thì lúc nãy anh đã đấm chết tên da vàng này rồi.
“Fuck! Cậu không dám đánh nhau với tôi đúng không?”
Bruce tức giận quát, cảm thấy Lý Phàm đang trêu chọc mình.
Dưới võ đài, khán giả cũng ầm ĩ, không ngừng la hét.
“Lý Phàm, cậu còn không mau đánh đi, chúng tôi là tới xem cậu đánh trêи võ đài! Chứ không phải xem cậu mất mặt.”
“Cậu ta đúng là thằng hề xấu xí, tôi còn tưởng cậu ta sẽ dùng võ công lợi hại, ai ngờ lại gà như vậy?”
“Lý Phàm chết tiệt, cậu không biết đánh thì mau quỳ xuống cầu xin đi! Chúng tôi muốn xem trận đấu kϊƈɦ thích đẫm máu.”
Lý Phàm liếc nhìn khán giả dưới võ đài, rồi làm động tác im lặng với họ.
Hành động này của Lý Phàm càng làm mọi người bất mãn, ngày càng có nhiều người gia nhập vào đội ngũ mắng chửi.
“Tên vô dụng chết tiệt, cậu có dám tới đây đấm tôi không?”
Bruce tức giận quát.
“Tôi đứng đây nè, anh có giỏi thì tới đây đánh tôi đi.”
Lý Phàm cười nói.
Bruce do dự, não bộ không phản ứng đồng bộ với cơ thể, làm anh có chút không dám chủ động tấn công.
Nhưng nghĩ tới việc mình không còn nhiều thời gian nữa, Bruce lại nghiến răng đi tới.
Bruce lao nhanh tới, đồng thời xoay eo vung nắm đấm, kết hợp lực eo và sức mạnh lao về phía trước, dốc hết toàn bộ sức lực.
Cú đấm này của Bruce cực kỳ nhanh, thậm chí trong mắt nhiều khán giả, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh nắm đấm của Bruce.
“Ồ, trời ơi, nắm đấm này của Bruce thật lợi hại, không ngờ cậu ta có thể vung ra tàn ảnh.”
“Lực nắm đấm này rất mạnh, với kinh nghiệm xem đấu quyền anh nhiều năm của tôi, chỉ cần Lý Phàm bị đánh trúng, chắc chắn sẽ bay ra ngoài.”
“Đây mới