“Xem ra đầu óc của mấy người là hàng gia truyền, tôi xử tên họ Cảnh kia là muốn cho mấy người một bài học nhỏ, không ngờ mấy người vẫn chưa rút ra được bài học nào.”
Lý Phàm nói như một bậc cha chú nói với đám con cháu.
“Mẹ nó! Đúng là quá nể mặt anh rồi! Xem ông đây xử anh như thế nào!”
Một người đệ tử cao to không kềm được tính tình nóng nảy, sải bước chạy ra ngoài, quơ nắm đấm đấm vào mặt Lý Phàm.
Lý Phàm cười khinh thường: “Đối phó anh tôi không cần dùng đến nắm đấm, một ngón tay út là đủ rồi.”
“Ngông cuồng! Ông đây đã luyện công phu khổ luyện!
Người đệ tử đang đánh về phía Lý Phàm không chỉ có cơ thể cường tráng đầy cơ bắp, da thịt cũng trông cực kỳ rắn chắc, không giống với làn da của người thường.
Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Báo là công phu luyện thể truyền thống nổi tiếng.
Ngâm cơ thể trong nước thảo dược, cộng thêm các kiểu chịu đựng, có thể làm da thịt càng dày hơn, do đó có thể tăng cao năng lực phòng thủ.
Nghe nói nếu luyện công phu này đến cực hạn, có thể đạt đến hiệu quả đao thương bất nhập.
Tên đệ tử này của Âu Dương Trí tuy vẫn chưa luyện đến trình độ đao thương bất nhập, nhưng lực phòng thủ của cơ thể đã hơn xa người thường, không quá nhạy cảm với đau đớn.
“Luyện công phu khổ luyện đến cuối cùng sẽ tổn thương bản thân, là bàng môn tả đạo nhầm đường lạc lối mà thôi.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói xong, ngón út tay phải đã đâm ra ngoài.
Ngón út va chạm với bàn tay to bằng cái nồi đất.
Cảnh ngón út bị đánh gãy mà mọi người dự đoán lại không xảy ra, ngược lại ngón út của Lý Phàm giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thủng nắm đấm, chui sâu vào trong.
“Ui da! Nắm đấm của tôi!”
Đệ tử đánh nhau với Lý Phàm lập tức thay đổi sắc mặt, trán toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu.
Đám Khang Vĩnh Kiền nhìn mà hoảng sợ hết hồn, công phu khổ luyện ở trước mặt đầu ngón tay của Lý Phàm lại yếu ớt như một tờ giấy, vậy ngón tay của Lý Phàm làm từ thứ gì vậy? Không lẽ là ngón tay vàng?
Khang Văn Hân kϊƈɦ động hoan hô nhảy cẫng lên: “Sư phụ giỏi quá! Mấy người đã biết sư phụ tôi giận lên sẽ như thế nào rồi đó, có phải cũng sợ rồi không? Các người tự vấn lương tâm xem, có hoảng sợ hay không!”
Sợ, thật sự là bị hù sợ rồi.
Nhưng không ai thừa nhận, dù sao cũng là chuyện mất mặt như thế, hoàn toàn không thể nhận.
“Sư phụ! Sư phụ đừng do dự nữa, lần này có thể xem như một ngày hai thù, hận ba sông bốn biển rồi, không giết cái tên khốn nạn này thì không thể nào lấy lại mặt mũi được!”
“Xin sư phụ hãy ra tay! Đây là vì mặt mũi của môn phái chúng ta, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, sao chúng ta còn có thể phát triển võ thuật ở nước ngoài được!”
“Chuyện này không phải là vấn đề mặt mũi của một người, mà là mặt mũi của mấy trăm võ quán ở nước ngoài của chúng ta, càng dính líu đến việc làm ăn sau này của rất nhiều sư huynh đệ! Xin sư phụ hãy ra tay!”
Các đệ tử la hét om sòm, ai cũng mong đợi Âu Dương Trí ra tay.
Âu Dương Trí vốn đang cực kỳ tức giận, nghe các đệ tử cổ động như thế, tất cả lý trí đều bị lửa giận bóc ra hết.
Vỗ mạnh bàn, cái bàn trước mặt Âu Dương Trí vỡ nát.
Sau đó Âu Dương Trí mang theo khí thế hào hùng đứng lên, từ từ bước về phía Lý Phàm.
“Cậu thanh niên, cậu đúng là quá ngông cuồng, tôi vốn định trò chuyện đàng hoàng với cậu, nhưng cậu làm tôi thật thất vọng, cho dù cậu có giỏi công phu thì cũng không thể ỷ thế hϊế͙p͙ người!”
“Đúng là tức cười, rốt cuộc là ai đang ỷ thế hϊế͙p͙ người? Tôi nghĩ chắc không cần tôi nói ra thì mọi người vẫn biết.”
Lý Phàm cực kỳ khinh thường Âu Dương Trí.
Âu Dương Trí híp mắt, trong lòng càng hận Lý Phàm hơn.
“Được! Nếu đã không hợp nhau thì nói thêm nửa câu cũng thấy nhiều, vậy chúng ta dùng