Người đàn ông trung niên béo ú quả thật bị số tiền cá cược của Khang Văn Hân dọa sợ hết hồn.
Không phải sáu tỷ hay sáu chục tỷ.
Tình huống bây giờ, mà dám bỏ ra sáu chục tỷ cược Lý Phàm thắng, đúng là chỉ có kẻ điên mới làm.
Nhưng anh chàng trước mặt này lại lên tiếng muốn cược sáu trăm tỷ, anh ta xem tiền là giấy sao?
Khang Văn Hân liếc mắt nhìn người đàn ông béo ú: “Tôi cược bao nhiêu thì liên quan gì đến ông?”
“Ha ha, tôi chỉ không nỡ nhìn tiền của cậu trôi sông đổ biển. Nếu cậu có tiền, không bằng đặt cược vào tôi, dù sau lát nữa cậu cũng không thắng được, thay vì kiếm lợi cho nhà cái không bằng kiếm lợi cho tôi đi!”
Người đàn ông béo ú nghĩ rất hay.
“Kiếm lợi cho ông? Dựa vào đâu? Tôi đưa tiền cược cho ông, vậy ông có thể chung nổi tỷ lệ một ăn mười sáu không?”
“Thì là, tôi làm sao có thể chung nổi chín nghìn sáu trăm tỷ chứ. Nhưng Lý Phàm chắc chắn sẽ không thắng đâu.”
Người đàn ông béo ú nói chắc nịch.
“Sư phụ tôi chắc chắn sẽ thắng, không tin ông cứ chờ xem.”
Khang Văn Hân nói xong móc thể ngân hàng ra bảo nhân viên phục vụ quẹt thẻ.
Người đàn ông béo ú trố mắt ngoác mồm một hồi, đợi sau khi Khang Văn Hân đặt cược xong ông ta mới sán tới bên cạnh Khang Văn Hân.
“Đệch, Lý Phàm là sư phụ của cậu sao? Chắc không phải người cược Lý Phàm thắng ở trận trước, kiếm được ba trăm tỷ là cậu đó chứ?”
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của người đàn ông béo ú kia, trong lòng Khang Văn Hân cực kỳ đắc ý.
“Ha ha, chính là tôi. Lần này vẫn sẽ thắng, ông cứ chờ xem.”
Người đàn ông trung niên béo ú cười khan: “Ha hả, người trẻ tuổi, đừng tự tin quá. Cẩn thận, đi đêm có ngày gặp ma. Lần trước Lý Phàm thắng là do may mắn, lần này thì khác rồi. Chẳng lẽ cậu không thấy Camfil ra trận lợi hại cỡ nào sao?”
“Thấy chứ, nhưng hắn ta vẫn không phải là đối thủ của sư phụ tôi.”
Khang Văn Hân kiên quyết nói.
“Vậy thì hãy chờ xem cậu có thắng được chín nghìn sáu trăm tỷ này không?”
Người đàn ông thu lại vẻ mặt ghen tỵ, âm thầm nguyền rủa Lý Phàm nhất định sẽ thua.
Khang Văn Hân bĩu môi, bình tĩnh nhìn lên sàn đấu.
Trêи sàn đấu, MC đã nhanh chóng xuống sàn, chỉ còn lại Lý Phàm và Camfil.
Camfil lắc cổ, xương cổ kêu răng rắc, tiếng kêu vang dội khiến cả khán đài đều nghe rõ ràng.
“Thằng nhóc, nghe nói hai ngày nay mầy rất xấc láo, hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”
Sắc mặt Camfil dữ tợn nói.
“Người chết sẽ là mày. Đến đây đi!”
Lý Phàm giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc.
“Muốn chết!”
Camfil giận tím mặt, nổi giận gầm lên lao vào Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ híp mắt, tốc độ lao tới của Camfil khiến anh hơi kinh ngạc.
Camfil tuyệt đối không thể có tốc độ này. Hay nói cách khác, đây chắc chắn không phải là tốc độ vốn có của hắn ta.
Chỉ chớp mắt Lý Phàm đã hiểu rõ. Camfil nhất định đã sử dụng chất kϊƈɦ thích gì rồi, bằng không hắn ta sẽ không như vậy.
Camfil khinh bỉ nhìn Lý Phàm, hắn ta thấy Lý Phàm đã bị tốc độ của mình dọa sợ.
“Ha hả, tao chỉ mới dùng một phần ba tốc độ mà mày đã bị dọa như vậy rồi à?”
Vừa nói chuyện Camfil vừa vung tay phải đánh ra, cú đấm xé gió nhanh như tên bắn, chớp mắt đã xông tới trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm bỗng ngã hông về sau, tránh được cú đấm nhanh như chớp của Camfil.
Tiếp đó chân trái của Camfil lại quét tới, không ngờ hắn ta lại tấn công dồn đập như thế?
Lý Phàm ngã hông về phía sau, hít sâu một hơi, sau đó bỗng lắc mạnh hông, thực hiện động tác rút cọng hành.
Lý Phàm nhảy vọt lên,