Khang Văn Hân đứng trước quầy phục vụ rút tiền mặt tiền cá cược tức giận đỏ mặt, bị quỵt nợ gần chín ngàn sáu trăm tỷ ai mà chịu được.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào? Tại sao không rút tiền cược được?”
Khang Văn Hân tức giận vỗ bàn.
Người đẹp đứng sau quầy phục vụ lộ ra nụ cười lúng túng nhưng không mất lịch sự nói: “Xin anh chờ một chút, không phải chúng tôi không cho rút tiền đặt cược mà hệ thống có vấn đề, anh vui lòng chờ thêm chút nữa.”
“Xuất hiện vấn đề gì chứ? Biên lai đặt cược của tôi ở đây này. Rõ ràng các người muốn quỵt nợ mà!”
Khang Văn Hân cầm biên lai đặt cược huơ tới huơ lui.
Mấy gã tóc vàng mắt xanh đô con bước tới: “Fuck! Tao khuyên mày đừng ầm ĩ nữa, bằng không mày không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Mày đang uy hϊế͙p͙ tao sao? Bảo quản lý của bọn mày đến đây, tao muốn nói chuyện với ông ta!”
Khang Văn Hân không chịu thua, quát lên.
Trần Hiểu Đồng đã gọi điện thoại cho Lý Phàm, có Lý Phàm chống lưng, Khang Văn Hân cảm thấy rất can đảm, dù bây giờ bảo anh ta náo loạn lên trời với Lý Phàm anh ta cũng không sợ.
Vài tên đô con nước ngoài bắt đầu khó chịu. Bọn họ thấy Khang Văn Hân chỉ là một con khỉ da vàng, nên ngoan ngoãn nghe lời mới đúng.
“Má nó? Cỡ mày mà cũng muốn gặp mặt ông chủ của tao sao? Mắt chó mày mù rồi à? Mày đừng hòng nghĩ đến tiền cá cược nữa, mau giao biên lai đặt cược ra đây!”
Đám người nước ngoài bao vây Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng, háo hức nhìn hai người, chỉ cần hai người nói trái lời sẽ lao vào đánh ngay.
“Sắp đánh nhau tới nơi rồi mà sao anh Lý Phàm vẫn chưa tới vậy? Khang Văn Hân, anh có được không?”
Trần Hiểu Đồng lo lắng nói.
Trần Hiểu Đồng không hề có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Khang Văn Hân. Chỉ khi nào ở cạnh Lý Phàm, cô ta mới cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Từng thớ thịt, cơ bắp trêи người Khang Văn Hân đang run rẩy.
Nhìn mấy gã nước ngoài vạm vỡ trước mặt, Khang Văn Hân nuốt nước bọt, cả người cảm thấy khó ở.
Tất nhiên là anh ta không được rồi.
Anh ta chẳng khác gì cọng giá trước mặt bọn họ, nếu đánh nhau chắc chắn anh ta sẽ bị bóp nát như tương.
“Tôi, tôi hơi khẩn trương nhưng cô yên tâm dù có liều mạng già này tôi cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt!”
“Anh không cần bảo vệ tôi, tôi gọi điện thoại cho anh Lý Phàm lần nữa là được”.
Trần Hiểu Đồng không yên tâm nói.
Nếu đánh nhau thật, Trần Hiểu Đồng phỏng chừng Khang Văn Hân cầm cự không được ba giây đã bị bọn chúng đánh lết đất rồi.
Khi Trần Hiểu Đồng muốn lấy điện thoại ra thì gã nước ngoài dẫn đầu đã chụp cổ Khang Văn Hân.
“Thằng khốn chết tiệt! Mày có nghe tao nói gì không? Mau giao biên lai đặt cược ra đây!”
Gã nước ngoài rít lên.
“Không, tao sẽ không đưa! Bọn mày đừng làm bậy, tao sẽ gọi cảnh sát tuần tra tới đấy!”
Khang Văn Hân hốt hoảng, cảm thấy khó thở, hai tay chụp lấy cánh tay của người nước ngoài kia, muốn kéo cánh tay của gã ra khỏi cổ mình.
“Hừ, xem ra mày là con khỉ da vàng điếc không sợ súng, tao sẽ cho mày biết tay!”
Gã nước ngoài vung tay trái lên đấm vào mặt Khang Văn Hân.
Thấy bàn tay của gã kia sắp đấm lên mặt mình, Khang Văn Hân nhắm chặt hai mắt, cảm thấy mình sẽ không thoát khỏi cú đấm này.
Nhưng Khang Văn Hân thà chết chứ không chịu khuất phục.
Dù bọn mày có đánh kiểu gì tao cũng sẽ không giao biên lai ra, tao sẽ chống lại đến cùng.
Trong lúc suy nghĩ của Khang Văn Hân đang đến cao trào, anh ta thấy mình như anh hùng oanh liệt trong truyện thì tiếng xé gió của cú đấm kia đột nhiên biến mất Ồ, hình như có gì đó sai sai.
Anh ta hơi hé mắt ra.
Chỉ thấy cánh tay trái của gã nước ngoài kia bị túm chặt, Khang Văn Hân nhìn dọc theo cánh tay của