Trần Hiểu Đồng lén lút thè lưỡi rồi túm tay áo Lý Phàm lắc lắc cánh tay.
“Anh Lý Phàm, chẳng phải vì tụi em lo lắng cho anh sao, hơn nữa, chúng em nghe thấy tiếng súng dừng rồi mới chạy lại đây chứ bộ, em biết anh rất lợi hại, nhất định sẽ thắng bọn chúng mà.”
Lý Phàm hung hăng trừng mắt với Trần Hiểu Đồng: “Sau này còn không nghe lời nữa thì đừng trách tôi đi mà không dẫn theo cô.”
“Ui ui ui, sau này người ta nhất định sẽ nghe lời mà.”
Trần Hiểu Đồng chợt thay đổi thái độ nũng nịu, dụi dụi gương mặt đáng yêu, quyến rũ vào cánh tay của Lý Phàm.
Khang Văn Hân trong lòng thầm nghĩ công phu làm nũng của Trần Hiểu Đồng thật là lợi hại, mình mà bắt chước làm nũng y vậy sợ là…
Không đúng, một thằng đàn ông như mình sao có thể làm nũng với sư phụ như vậy được!
Tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy!
Bất cứ lúc nào cũng phải ghi nhớ mình là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!
Khang Văn Hân lắc đầu thật mạnh để đánh bay cái suy nghĩ không thiết thự ấy ra khỏi đầu.
Lý Phàm túm Thompson đi ra ngoài, Khang Văn Hân cùng Trần Hiểu Đồng đi theo Lý Phàm tiến về chiếc xe đậu trêи đường.
“Văn Hân, cậu lái xe đi, Hiểu Đồng ngồi vào ghế phụ.”
Lý Phàm dặn dò xong thì mở cửa sau của xe ra rồi nhét Thompson vào.
Thompson nôn nóng, sợ hãi nhìn Lý Phàm: “Anh, chẳng phải anh đã nói là sẽ thả tôi đi sao? Anh còn muốn đưa tôi đi đâu!”
“Tao nói là thả mày chứ không có nói là thả mày ngay bây giờ.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
“Fuck…!”
Thompson mới vừa mắng một câu, trêи má đã bị Lý Phàm tát một cái thật mạnh.
Máu lẫn với nước bọt rỉ ra từ khoé miệng của Thompson, lúc này anh ta mới hiểu ra mình đã bị bắt làm tù binh.
“Anh, anh là kẻ không biết giữ lời! Đáng lẽ anh phải thả tôi ngay bây giờ.”
“Con của lão Sở vẫn còn đang bị các người giam giữ, bây giờ tao có thả mày ra thì lão Sở cũng sẽ không tha cho mày đâu, mày hãy chịu khó động não một chút đi, nếu mày thật sự muốn tao thả mày ngay lúc này thì tao có thể cho mày như ý.”
Toàn thân Thompson run lẩy bẩy rồi lập tức dập tắt cái suy nghĩ không thực tế ấy đi.
Bây giờ người ta là dao thớt còn mình chỉ là miếng thịt bò nằm trêи thớt, vẫn nên biết điều một chút mới được.
Thompson từ từ nhắm hai mắt lại rồi dựa vào lưng ghế, im lặng không nói một lời.
Khang Văn Hân khởi động xe và lái ra khỏi kho bảo dưỡng: “Sư phụ, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Lý Phàm gãi gãi đầu, trong lòng cũng chưa nghĩ ra nên nhốt Thompson ở đâu.
“Trước tiên cứ lái về nội thành đã.”
“Được.”
Chiếc Mercedes Benz lái ra khỏi sân bay và tiến vào thành phố.
…
Người phụ trách sân bay cùng với các nhân viên bảo vệ của mình chạy nhanh ra phía sau kho bảo dưỡng.
Nhìn xác chết ngổn ngang trêи sàn, nhất là khi xác chết đều là người nước ngoài thì người phụ trách sân bay liền cảm thấy không ổn rồi.
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
Người phụ trách sân bay cảm thấy da đầu muốn nổ tung, lớn chuyện là cái chắc rồi!
Sở Trung Thiên đang hút một điếu thuốc và nói một cách bình tĩnh: “Chuyện đúng như những gì anh đang nhìn thấy đấy thôi, liên lạc với đội trưởng Chương, bảo anh ta đến xử lý đi.”
“Tôi, tôi liên lạc à?”
Hai chân của người phụ trách sân bay đang run lẩy bẩy.
“Chẳng lẽ tôi liên lạc? Anh là người phụ trách sân bay, gọi cuộc điện thoại này là quá hợp lý rồi, bộ phận bảo trì có phát hiện được gì không?”
Người phụ trách sân bay đau khổ rút điện thoại ra, nặng nề nói: “Trước đố bộ phận bảo trì đã tra ra rồi, là một nhân viên bảo trì tên Dương Sâm lái xe bảo trì đến chỗ chiếc máy bados để bảo dưỡng.”
“Gửi cho tôi thông tin chi tiết của nhân viên bảo trì đó.”
“Vâng vâng.”
Người phụ trách sân bay ứng tiếng hai lần, sau đó yêu cầu người giám sát bảo trì của mình chuyển thông tin của nhân viên bảo trì tên Dương Sâm cho Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên xem thông tin của nhân viên bảo trì trêи di động.
Thông tin của công nhân bảo trì tên Dương Sâm rất đơn giản, từ