Tòa nhà Hồng Thiên, tầng hầm thứ hai.
Lý Phàm áp giải Thompson, dẫn Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân tới, đàn em của Sở Trung Thiên đã chờ ở đó.
Nhìn thấy Lý Phàm đến, đám đàn em của Sở Trung Thiên đều cúi đầu khom lưng hô: “Chào anh Lý.”
“Lão Sở đã nói với mọi người rồi chứ?”
“Thiên gia đã dặn dò chúng tôi, nói anh đang giữ một nhân vật quan trọng, mời anh vào trong, Thiên gia đã tu sửa một căn phòng giam, trong đó mặt tường, sàn nhà, trần nhà đều làm bằng thép, chỉ cần nhốt người vào thì như sẽ giống như một cái tủ sắt vô cùng kiên cố.”
Tên đàn em vừa giới thiệu tình hình, vừa dẫn đoàn người Lý Phàm đi vào bên trong.
Sau khi đi vòng vèo một lúc, tên đàn em đi tới trước một cánh cửa kim loại trông giống như cửa của một kho tiền ngân hàng.
“Đây là một khóa mật mã, còn phải xác minh bằng võng mạc. Thiên gia đã bỏ ra rất nhiều tiền để làm ra nơi này.”
“Nhìn cũng ra hình ra dáng đấy, mau mở cửa đi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
“Tôi sẽ mở cửa, anh Lý, xin ah chờ một lát.”
Tên đàn em nhấn mật mã, lại đưa mắt quét võng mạc xác thực, sau một lượt thao tác, cách cửa sắt chậm rãi mở ra.
Bên trong cánh cửa là một căn phòng rộng khoảng 20m2, tất cả các bức tường của căn phòng đều là kết cấu kim loại, giữa phòng có vài chiếc ghế sắt, chân ghế được hàn vào mặt đất cũng có kết cấu kim loại.
Tên đàn em đi vào lấy còng tay và xiềng chân, cười nhạt nhìn về phía Thompson.
“Có thể khóa gã trêи ghế để gã không thể chạy trốn. Thiết bị an toàn của chúng tôi có thể nói là kiên cố hơn cả đại lao của Tuần Bộ. Chỉ cần nhốt gã vào trong, cho dù gã có biến thành ruồi cũng không bay ra ngoài được.”
Lý Phàm rất vừa lòng gật gật đầu, đẩy Thompson vào phòng.
Thompson cúi đầu xuống không nói lời nào, dường như đã chấp nhận số phận.
“Tự qua đó ngồi xuống đi, chẳng lẽ còn muốn tôi mời anh?”
Lý Phàm cười nói.
“Anh không thể đối với tôi như vậy, anh phải thả tự do cho tôi, cho dù anh không để tôi đi, cũng không thể hạn chế tự do thân thể của tôi!”
Thompson mở tay ra, trêи mặt lộ ra vẻ ai oán.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, muốn ngồi trêи ghế hay là bị đánh gãy chân gãy tay?”
Giọng điệu của Lý Phàm vô cùng lạnh lùng.
Vẻ mặt Thompson cứng đờ, anh ta suy nghĩ nửa phút, sau đó ngoan ngoãn đi về phía ghế dựa.
Đến khi Thompson ngồi trêи ghế, đàn em của Sở Trung Thiên cầm còng tay xiềng chân tới, khóa anh ta trêи ghế.
Thompson cắn chặt răng, cảm thấy mình xui xẻo đến tận cùng, không ngờ lại đụng phải chuyện đen đủi như vậy.
Nếu lúc ấy lên máy bay rời đi thì tốt rồi Đáng tiếc, hối hận không kịp!
Nếu bây giờ có thuốc hối hận, Thompson sẽ có bao nhiều uống bấy nhiêu, nếu không sao có thể tiêu bớt tâm trạng hối hận bây giờ.
Lý Phàm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho vệ sĩ Long Môn đang âm thầm bảo vệ mình, bảo họ chia ra một đội vệ sĩ đến đây trông coi Thompson.
Lý Phàm hoàn toàn không tin tưởng năng lực của đàn em Sở Trung Thiên.
Hơn nữa giữ Thompson vì muốn câu cá, cho nên phải bảo vệ an toàn cho gã.
Sau khi gửi xong, anh híp mắt nhìn Thompson.
“Suýt nữa đã quên một việc, hình như bạn tôi có cá cược hai trăm triệu, anh còn chưa trả đúng không?”
Thompson run rẩy cả người, hoảng loạn nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đó chỉ là chút sai lầm nho nhỏ lúc trước, anh chờ một lát, tôi sẽ liên hệ bảo họ chuyển khoản cho anh ngay.”
Thompson run rẩy đưa tay vào túi quần, móc điện thoại ra gọi cho một dãy số.
“A lô, Laudrew! Trước kia có tài khoản cược Lý Phàm thắng, mau trả tiền thắng cược nhanh lên!”
Thompson cao giọng hô.
Laudrew không vui hừ hừ