Mặc dù Trần Hiểu Đồng đã dùng hai tay che mặt, nhưng kẽ ngón tay vẫn không hoàn toàn khép kín, qua các kẽ ngón tay, cô ngưỡng mộ nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.
Nếu anh Lý Phàm lên giường cùng mình thì tốt biết mấy, đáng tiếc mình chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Trong lòng Trần Hiểu Đồng tràn đầy tiếc nuối, cảm thấy mình thật xui xẻo, nếu mình gặp Lý Phàm sớm hơn mấy năm thì tốt biết mấy.
Lý Phàm lườm Trần Hiểu Đồng, cảm thấy chắc chắn cô đang cố ý xông vào, để phá hoại.
Cố Họa Y xấu hổ đến đỏ mặt, ra sức đẩy Lý Phàm ra, hoảng loạn ngồi dậy.
“Lúc nãy, lúc nãy chúng tôi, chúng tôi không làm gì cả.”
Cố Họa Y càng nói càng xấu hổ, không khỏi lườm Lý Phàm.
Lý Phàm bất đắc dĩ phồng má, hận không thể đuổi Trần Hiểu Đồng ra ngoài ngay.
“Hiểu Đồng, cô có chuyện gì thế?”
Giọng điệu Lý Phàm hơi bực bội.
Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt oan ức, rồi đi tới bên Cố Họa Y, kéo tay cô ấy nói: “Chị Họa Y, anh Lý Phàm hung dữ với em.”
Lý Phàm cạn lời nhìn Trần Hiểu Đồng đang giả vờ đáng thương: “Cô đừng giả vờ nữa, người chịu thiệt là tôi đấy được không?
Cô giả vờ oan ức như vây làm gì?”
“Người ta là tới mật báo cho anh, nhưng anh lại hung dữ với người ta, hu hu.”
Trần Hiểu Đồng nhào vào lòng Cố Họa Y, giả vờ khóc lóc.
Cố Họa Y vỗ nhẹ lưng Trần Hiểu Đồng, rồi nháy mắt ra hiệu Lý Phàm hãy nói chuyện tử tế.
“Lý Phàm, anh đừng hung dữ với Hiểu Đồng như vậy, chẳng phải cô ấy có chuyện mới xông vào tìm anh à?”
“Anh thấy cô ta đang cố ý quấy rối chúng ta.”
Lý Phàm nói xong thì bĩu môi, thật sự không tin Trần Hiểu Đồng tới để mật báo.
“Em thật sự tới để mật báo, nếu anh không tin thì xem đi, đây là lịch sử cuộc gọi giữa em và Trương Đức Võ khi nãy, ông ta nói sẽ phái vua trộm tới trộm đồ, còn bảo em phối hợp với người đó, em đâu phải người vong ân bội nghĩa, nên vừa nhận được tin tức đã chạy tới thông báo cho anh ngay.”
Trần Hiểu Đồng nói xong thì lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi, rồi đưa cho Lý Phàm xem.
Lý Phàm xem xong lịch sử cuộc gọi mới nhận ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng đang nói thật, anh thật sự đã hiểu lầm cô.
Lúc Lý Phàm im lặng, Trần Hiểu Đồng dương dương tự đắc ngẩng đầu nói: “Sao nào, sao nào? Anh đã biết lòng tốt của em chưa?”
“Được rồi, cứ coi như cô có lòng tốt, cô nói đi, cụ thể là hai người đã nói những gì?”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi, hơi bất mãn nói: “Không nói tới lúc nãy anh đã hiểu lầm em, nhưng em giúp anh chuyện lớn như vậy, có phải anh nên khen thưởng cho em không? Bằng không sau này người ta sẽ không có động lực.”
“Cô muốn thưởng gì? Hay là ngày mai chị Họa Y của cô sẽ dẫn cô ra ngoài dạo phố, tôi sẽ trả mọi chi phí.”
Lý Phàm cười nói.
Trần Hiểu Đồng trợn mắt, cảm thấy Lý Phàm không hề thật lòng.
“Em không muốn đi dạo phố, hay là ngày mai anh xuống bếp nấu đồ ngon cho em và chị Họa Y ăn đi, em chưa được nếm thử tay nghệ của anh.” Trần Hiểu Đồng đảo mắt nói.
Lý Phàm bất đắc dĩ gật đầu: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ làm một bữa thịnh soạn, gà vịt cá thịt cô cứ tùy ý chọn, tôi sẽ làm hết cho cô.”
“Hì hì, vậy thì tốt, sáng mai em sẽ đi chợ mua đồ ăn.”
Trần Hiểu Đồng vui vẻ cười hai tiếng, rồi nói tiếp: “Em đã nói với ông ta rằng, anh để ngọc long bích trêи bàn trang điểm của chị Họa Y, tối nay chắc chắn vua trộm đó sẽ lẻn vào nhà chúng ta, nên anh Lý Phàm phải bảo vệ tụi em.”
Cố Họa Y khẽ nhíu mày, hơi lo lắng nói: “Như vậy có ổn không? Liệu tối nay có xảy ra