Ông cụ Cố thấy không chiếm được lợi ích từ trong tay của Lý Phàm, thế là lập tức thay đổi chiến lược muốn tìm Cố Họa Y để đòi lợi ích.
Bất kể nói như thế nào thì Cố Họa Y cũng là cháu gái ruột của ông cụ Cố, ông cụ Cố chỉ cần có thể mang cái mặt già nua này đi, cho dù Cố Họa Y có không cam tâm tình nguyện đi nữa thì cũng phải cho gia đình chút lợi ích.
Lông mày của Lý Phàm nhíu chặt lại, cảm thấy ông cụ Cố có chút quá đáng rồi, nói đã nói tới mức này còn muốn dựa vào việc mình già yếu để chiếm được lợi ích.
“Ông nội, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như ông còn muốn tiếp tục khư khư cố chấp, vậy thì ông cứ gọi điện thoại cho Họa Y đi.”
“Làm càn! Cậu cho rằng cậu là ai hả, cậu chỉ là một đứa con ở rể của nhà họ Cố mà thôi.”
Cố Thiệu Dũng mở to mắt quát lên.
“Ha ha.”
Lý Phàm khẽ cười một tiếng, quay người đi ra ngoài.
“Cậu có thái độ gì vậy hả, đứng lại cho tôi!”
Cố Thiệu Dũng bước lên giữ chặt cánh tay của Lý Phàm, ngày hôm nay quyết tâm phải dạy dỗ Lý Phàm một phen.
Cố Thiệu Huy do dự một chút, tiến lên ngăn giữa hai người bọn họ: “Anh cả, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng chấp nhặt với Lý Phàm.”
“Hừ, cậu nhìn xem cậu ta thật sự là dáng vẻ có chuyện gì thì nói à? Cậu nhìn coi cậu ta có dáng vẻ của con cháu không hả.”
Ông cụ Cố cầm điện thoại, nói: “Tất cả câm miệng lại, ba muốn gọi điện thoại cho Họa Y!”
Cố Thiệu Dũng vội vàng ngậm miệng lại không nói, nhưng mà cánh tay đang lôi kéo tay của Lý Phàm vẫn còn không buông ra.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Dũng cảm thấy phần gáy có hơi lạnh, tâm trạng đã hoàn toàn bị ánh mắt của Lý Phàm đè ép, tay đang giữ chặt lấy tay của Lý Phàm cũng không khỏi nới lỏng ra.
“Cậu cứ thành thật đợi ở đây cho tôi, không có mệnh lệnh của chúng tôi, cậu không thể đi khỏi một bước.”
Cố Thiệu Dũng kiên trì thấp giọng nói.
Ông cụ Cố đã bấm điện thoại, sau khi được kết nối điện thoại thì bên kia truyền đến một âm thanh huyên náo.
“A lô, ông nội.”
“Họa Y, cháu nhanh chóng về đây cho ông, ông có lời muốn nói với cháu.”
Cố Họa Y sửng sốt một chút, bây giờ là lúc mình đang tiếp đãi khách khứa, sao có thể đi được chứ.
“Ông nội, ba cháu với Lý Phàm không phải đều đã trở về rồi hả, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng có nhắc tới thằng nhải Lý Phàm đó với ông, cái thằng đó quả thật muốn chọc giận ông chết rồi, cháu là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, có phải cháu nên cho gia đình chút lợi ích, sản phẩm công ty gia đình sản xuất sắp không bán được rồi, cháu để tập đoàn Họa Vân Y mua lại đi.”
Cố Họa Y nghe thấy mà trong lòng trở nên lạnh lẽo, ông nội mình làm ra chuyện này căn bản không phù hợp với đạo đức thương nghiệp cơ bản.
“Ông nội, bây giờ cháu còn phải tiếp đãi khách quý, thật sự không có thời gian trở về, nếu không thì chờ đến lúc cháu làm xong việc rồi trở về, lúc đó sẽ nói kỹ càng với ông.”
“Nói kỹ càng cái gì hả? Không cần phải nói kỹ càng đâu, cháu chỉ cần nói là mình có đồng ý hay là không.”
Ông cụ Cố từng bước ép sát.
Cố Họa Y vuốt vuốt cái trán, do dự một chút rồi nói: “Những lời mà Lý Phàm nói đại biểu ý tứ của cháu, anh ấy nói như thế nào thì làm như thế đó.”
“Cháu! Cái con nhóc này, cháu muốn chọc giận chết ông có đúng không hả! Lý Phàm là một tên phế vật, dựa vào cái gì mà đại diện cho cháu!”
Ông cụ Cố sắp bị chọc giận đến sôi hết cả người, vốn dĩ nghĩ là chỉ cần gọi cho Cố Họa Y một cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề, thật sự không nghĩ tới Cố Họa Y lại đá quả bóng da qua cho Lý Phàm.
“Ông nội, đến bây giờ mà ông vẫn cho rằng Lý Phàm là một tên phế vật, nếu như anh ấy là phế vật, vậy thì tất cả mọi người trong gia đình chúng ta còn chẳng bằng phế vật.”
“Lời này của cháu là có ý gì hả, cháu của ông mạnh hơn cậu ta nhiều, cháu cứ nói là mình có làm theo những gì ông nói hay không, đừng có nói mò những thứ vô dụng đó với ông.”
Sau khi ông cụ Cố nói xong, vô cùng tức giận trừng mắt liếc nhìn Lý Phàm, cảm thấy chắc chắn là Cố Họa Y đã bị mấy lời nói ngon ngọt của Lý Phàm lừa bịp.
“Cháu vẫn là lời nói lúc nãy, những lời Lý Phàm nói là đại biểu cho ý của cháu.”
“Cô