Thời gian như bóng cau qua khe cửa, mới thế mà nhoáng cái đã hết ngày.
Bận rộn suốt một ngày, Cố Họa Y vươn vai một cái, hai tay vươn lên để lộ dáng người xinh đẹp của Cố Họa Y.
Lý Phàm kìm lòng không đậu, bèn đi qua ôm Cố Họa Y, kéo cô vào lòng.
Cố Họa Y dựa vào ngực Lý Phàm, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói với Lý Phàm: “Đợi nhàm chán đúng không, hay là buổi tối chúng ta đi shopping đi.”
“Ừ, em muốn đi à? Nghe nói buổi tối có một chợ giám định và thưởng thức đồ cổ, hay là chúng ta đi xem đi, cũng nên mua cho văn phòng em vài món đồ cổ phù hợp để trưng bày.”
Bây giờ Cố Họa Y đã là Tống giám đốc quản lý cả tập đoàn vài nghìn tỷ, văn phòng nên có chút đồ gì đó để trưng bày, đồ cổ tranh chữ là thích hợp nhất.
Cố Họa Y gật đầu: “Cũng được, em cũng biết văn phòng hơi trống trải, vừa vặn tìm đồ về trưng bày, tuy nhiên em không hiểu đồ cổ, anh nhìn giúp em nhé.”
Nhìn nụ cười như thiếu nữ của Cố Họa Y, Lý Phàm không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên môi Cố Họa Y.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt một hồi mới chậm rãi tách ra, Cố Họa Y thở hổn hển nũng nịu lườm Lý Phàm một cái.
“Suýt chút nữa là không thở được rồi.”
Cố Họa Y hờn dỗi nói.
“Ha ha.”
Lý Phàm cười hai tiếng, vươn tay kéo Cố Họa Y đứng lên: “Vậy chúng ta đi đi, bằng vào hỏa nhãn kim tinh của anh, nhất định có thể đào được đồ tốt nhất cho em mang về trưng bày.”
“Tin tưởng anh đó, có cần gọi Khang Văn Hân và Hiểu Đông luôn không?”
Lý Mặc lắc đầu nguầy nguậy: “Không dẫn bọn họ theo, bọn họ chính là hai bóng đèn, còn sáng hơn cả đèn pha.”
“Ha ha.”
Cố Họa Y không nhịn được cười duyên hai tiếng, sau đó tay trong tay với Lý Phàm đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi tập đoàn Họa Vân Y bèn tìm một nhà hàng đồ Tây đi ăn cơm, sau đó mới đi đến hội giám định và thưởng thức đồ cổ ở Giai Khí Đường.
Phòng mới mở ở Hán Thành không lâu, là chi nhánh của phòng Giai Khí Đường có trụ sở lịch sử trăm năm tại thủ đô.
Sau khi chi nhánh Giai Khí Đường này khai trương, nó đã thu hút rất nhiều người nổi tiếng ở Hán Thành.
Dù sao có chứng nhận truyền thừa trăm năm của Giai Khí Đường, lại thêm Giai Khí Đường có nhiều đồ hiếm lạ, cho nên người có tiếng tăm ở Hán Thành rất thích đến ủng hộ, bỗng chốc khiến nó nổi bật có một không hai ở giới đồ cổ Hán Thành.
Tuy nhiên Giai Khí Đường không chỉ kiếm tiền cho riêng mình mà còn rất suy nghĩ cho người cùng ngành ở bản địa, mỗi tuần lại một tổ chức hội giám định và thưởng thức, lấy tiếng tăm của Giai Khí Đường cung cấp cơ hội cho người cùng nghề tại địa phương ở lễ hội này, thuận tiện bán đồ trong tay ra.
Trong hội giao lưu, ông chủ của Giai Khí Đường sẽ cung cấp dịch vụ triển lãm miễn phí, vô hình chung tạo ra quyền uy của Giai Khí Đường ở Hán Thành này.
Lúc đi đến trước cánh cửa mang phong cách cổ xưa của Giai Khí Đường, Cố Họa Y hơi ngạc nhiên nói: “Là Giai Khí Đường à, gần đây nghe nói khá nhiều về nó.”
“Gần đây cửa hàng đồ cổ nổi tiếng nhất Hán Thành chính là chỗ này, hôm nay là ngày có hội giao lưu, đi xem xem có gặp được đồ tốt không.”
Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, hai người cùng nhau đi vào Giai Khí Đường.
Trong sảnh đợi của Giai Khí Đường đã chật cứng người, phần lớn mọi người đều mặc âu phục giầy da, nhìn khá giống doanh nhân thương vụ.
Những người mặc âu phục giày da này không chỉ đến xem đồ cổ mà còn muốn đấy đây mở rộng mối quan hệ.
Từ sau khi không ít nhân vật nổi tiếng thích đến Giai Khi Đường, dẫn tới có một ít người làm ăn luồn cúi mong đầu cơ cũng đi theo vào, dự định nhờ vào thảo