Trương Lão Thất nghe Lý Phàm nói vậy thì cười khẩy: “Vịt chết còn mạnh miệng, nếu cậu vẫn thấy đồ của tôi là đồ giả thì có thể mời ông chủ cửa hàng Giai Khí Đường tới xem, hỏi xem đồ của tôi là hàng thật hay hàng giả.”
Trương Lão Thất xuất đòn sát thủ, ông chủ của Giai Khí Đường đã cùng phe với nhóm Trương Lão Thất từ lâu.
Sở dĩ nhiều người kinh doanh đồ cổ bằng lòng đến Giai Khí Đường bày hàng, còn nhờ ông chủ giám định hàng cho họ là vì họ đã cấu kết với nhau từ trước.
Những người kinh doanh đồ cổ khác muốn có lợi nhuận, còn chủ Giai Khí Đường muốn có danh tiếng.
Chỉ cần hai bên tiếp tục hợp tác một cách yên bình như này thì trong vòng hai, ba năm, mọi người đều kiếm được rất nhiều tiền.
Vì vậy chỉ cần những món đồ được bán từ những người kinh doanh đồ cổ này, khi ông chủ Giai Khí Đường giám định chắc chắn sẽ nói là hàng thật.
Lúc này mọi người xung quanh đã bị kϊƈɦ động, chỉ muốn một lời khẳng định, họ muốn nhân vật có uy tín nói rằng đồ đồng này là hàng thật, như vậy mọi người đều sẽ đứng về phía Trương Lão Thất.
Một khi Lý Phàm bị cô lập thì chỉ có cách duy nhất là đền tiền.
Lý Phàm chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Vậy thì mời tới đi, để ông ta xem thử món hàng giả không thể giả hơn được này.”
“Hừ! Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông La, mời ông chủ Hà đến đây giúp tôi, để ông ấy xem thử hàng của tôi không phải hàng giả không.”
Trương Lão Thất tự tin nói.
Ông La đáp lại rồi nhanh chân đi ra sảnh sau.
Sau khi vào sảnh sau, lão La nhìn thấy Vương Ngũ đang xúm lại lẩm bẩm gì đó với ông chủ Hà.
“E hèm.”
Ông La ho khan hai tiếng.
Khi ông chủ Hà ngẩng đầu lên nhìn thấy ông La thì cười toe toét: “Ông La, ông có chuyện gì vậy?”
“Vâng, Trương Lão Thất đang tranh chấp với người ta ngoài kia, mời ông chủ Hà ra mặt giúp Trương Lão Thất giám định hàng thật với.”
Vương Ngũ lập tức có hứng thú, hai mắt sáng lên: “Trương Lão Thất láu cá lắm, chắc ông ta lại chủ động lừa người ta chứ gì?”
“Hehe, nhìn thấy rồi đừng nói thẳng ra thế chứ. Ông Trương lừa người vừa nãy không nể mặt cậu đó, giúp ông Trương cũng để trả thù cho cậu.”
Ông La cười híp mắt nhìn Vương Ngũ.
Vương Ngũ vỗ tay, cười lạnh lùng: “Được! Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào. Chú Hà, lần này chú có thể giúp tôi rồi chứ?”
Vừa rồi Vương Ngũ đến tìm ông chủ Hà chính là muốn ông ta xử lý Lý Phàm giúp mình.
Nhưng ông chủ Hà sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nên chưa đồng ý với yêu cầu của Vương Ngũ.
Lúc này Lý Phàm và Trương Lão Thất làm loạn, đồng nghĩa với việc có cơ hội xử lý Lý Phàm, lần này Vương Ngũ rất vui.
Ông chủ Hà lần này không do dự gì nữa, gật đầu đáp: “Kẻ nào dám làm loạn ở chỗ tôi, chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc, chúng ta ra ngoài xem thử.”
Ông chủ Hà chắp tay sau lưng bước đi, ông La và Vương Ngũ theo sát phía sau.
Đoàn người từ sảnh sau đi ra, kéo đám đông ra, có người nhìn thấy nhóm ông chủ Hà thì lập tức cao giọng hô.
“Mọi người tránh ra, ông chủ Hà đến rồi, mau để ông ấy giám định đồ đi.”
Mọi người mau chóng dạt sang hai bên, nhường ra một con đường.
Ông chủ Hà hơi ngẩng cao đầu, bước đi không hề vội vã, trong lòng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý.
Trương Lão Thất nhìn thấy ông chủ Hà đã đến, trêи mặt đầy ý cười, bước nhanh tới nghênh đón.
“Ông chủ Hà, ông đến rồi, tên nhóc này phá hỏng mặt ngoài chiếc vạc đồng của tôi, hơn nữa còn nghi ngờ hàng của tôi