Phương Nhược Tuyết nghe xong cái hiểu cái không gật đầu.
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của Phương Nhược Tuyết, Lý Phàm cười vỗ vai cô ta nói.
“Lát nữa cô xem kết quả là biết, mỏi mắt mong chờ đi!”
Chẳng mấy chốc đã đến khâu đấu giá của món đồ đấu giá thứ ba.
Màn hình hiện ra giá khởi điểm của chuỗi đeo tay trầm hương – một trăm triệu.
Vừa nhìn thấy giá tiền thấp như thế, người dưới đài lại ngạc nhiên hô lên.
Thôi Thắng Quân thấy giá khởi điểm này thì không khỏi nhíu mày, trong lòng nghĩ người đứng ra tổ chức hào phóng thế này sao?
Tình hình đấu giá giống như dự đoán của Lý Phàm, vì giá khởi điểm rất thấp nên người tăng giá rất nhiều, vì thế giá tiền tăng rất nhanh.
Chẳng bao lâu đã từ giá khởi điểm là một trăm triệu mà tăng lên đến một tỷ không trăm năm mươi triệu.
Một tỷ không trăm năm mươi triệu có đáng không? Cũng xấp xỉ đó, tuy chuỗi dây trầm hương này nửa thật nửa giả, nhưng trong đó có mấy viên là hàng thật.
Với sự phỏng đoán của Lý Phàm, giá trị của mấy viên trầm hương cộng lại thì tầm chín trăm triệu đến một tỷ hai.
Bây giờ giá cả rất vừa khéo, dù sao trong số người đấu giá ở đây không thiếu cao thủ, chắc chắn có đã nhìn ra điều mờ ám như Lý Phàm.
Khi tưởng chuỗi dây đeo trầm hương này sẽ bán ra với giá một tỷ không trăm năm mươi triệu thì đột nhiên có người tăng giá, con số trêи màn hình lập thức đổi thành một tỷ một trăm mười bảy triệu.
Người ra cái giá này chính là Thôi Thắng Quân từ đầu đã rất hứng thú với sợi dây đeo tay này.
Lúc này Thôi Thắng Quân nhíu mày, cắn môi, sắc mặt nghiêm túc, có thể thấy được anh ta cũng không chắc chắn với lần ra giá này của mình.
Nhưng mà một tỷ một trăm mười bảy triệu vẫn là giá cả có thể chấp nhận, vẫn nằm trong giới hạn giá trị.
Không ngờ lúc này lại có người ra giá, hơn nữa còn tăng lên tận một tỷ rưỡi.
Quả nhiên trêи đời này người giàu nhiều lắm… Lý Phàm nghĩ trong lòng.
Nhìn sang phản ứng của Thôi Thắng Quân, thì thấy anh ta hít thở sâu, bỏ máy đấu giá lên bàn, sắc mặt trở lại đầy tiêu sái ung dung như bình thường.
Cuối cùng, chuỗi dây trầm hương này bán đi với giá một tỷ rưỡi.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại món đồ đấu giá cuối cùng.
Là của báu cuối cùng, Tiêu Liệt lấy lí do cần tiến hành sự chuẩn bị đặc biệt nên tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi hai mươi phút để kϊƈɦ thích người khác.
Nhân lúc này, Lý Phàm gọi Thôi Thắng Quân ra khỏi hội trường.
Hai người đi đến hành lang tầng hai bên ngoài hội trường đấu giá.
Thôi Thắng Quân hỏi trước.
“Sao thế, gọi tôi ra có việc gì không?”
Lý Phàm châm một điếu thuốc, rít một hơi, vừa nhả khói vừa nói.
“Tôi muốn hỏi cái nhìn của thiếu đương gia nhà họ Thôi với mấy món đồ vừa được đấu giá.”
“À, ra là anh muốn nói về vấn đề này, vậy tôi nói chuyện với anh một chút vậy, dù gì cũng rảnh chẳng có việc gì làm.”
Với sự thăm dò của Lý Phàm, Thôi Thắng Quân dường như chẳng cảnh giác gì, mà lại đồng ý một cách rất sảng kɧօáϊ.
“Ừ, đầu tiên nói về bức tranh thủy mặc đó vậy, tôi cảm giác được anh cũng nhìn ra manh mối trong đó.”
“À bức tranh đó ấy hả, thật ra cũng đẹp mà, bút vẽ và năng lực của họa sĩ chắc chắn đáng giá rồi, nhưng trong cái đẹp lại thiếu đi cảm giác của thời đại… nếu không có thể tăng giá thêm một phen.”
“Đúng thế, với cái giá sau cùng của bức tranh đó thì đúng là hơi cao, nhưng nếu thời gian qua đi thì vẫn có không gian tăng giá nhất định, người mua đó cũng không tính là lỗ vốn.”
Lý Phàm quay đầu, nhìn Thôi Thắng Quân với ánh mắt kì lạ và nói tiếp.
“Nhưng so với bức tranh đó, cái càng khiến tôi hứng thú hơn là, anh làm sao mà chỉ nhìn bằng mắt đã có nhiều tin tức như thế.”
Thì ra anh tò mò cái này, trong đầu Thôi Thắng Quân nghĩ, hỏi ngược lại.
“Vậy nếu nói thế, tôi nhớ lúc cậu lên đài đấu giá cũng không dùng kϊƈɦ lúp mà?”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
“Đúng rồi, có vấn đề này phải