Lý Phàm thầm nghĩ, tính cả chuyện lần này của lão Quách, đây đã là lần thứ ba anh gặp phải huyết ngọc, một hai lần thì có thể nói là tình cờ, nhưng chưa được mấy ngày đã gặp liên tiếp ba lần, mọi thứ chắc chắn không đơn giản …
Lúc này Phương Nhược Tuyết lại hỏi.
“Anh Lý, cho dù lão Quách thực sự không biết chuyện, nhưng ông ta sẽ mất tỉnh táo dưới tác động của huyết ngọc. Theo lý mà nói, một kẻ điên không thể kiểm soát được những gì mình muốn làm. Tại sao ông ta hết lần này tới lần khác lại nhắm vào anh?
Mà không phải tôi hay ai khác? Chuyện này tôi thực sự nghĩ không ra, vì vậy tôi nghĩ anh giao lão Quách cho Thôi Thắng Quân dễ dàng như vậy, là quá qua loa.”
“Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi. Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà lão Quách nhắm vào tôi, còn vì sao thì tôi cũng không rõ, nhưng tôi chắc chắn rằng tất cả những điều này không phải là chủ ý của ông ta. Tôi tin con người của Thôi Thắng Quân. Cho nên mới giao ông ấy cho anh ta điều tra. Tất nhiên, tôi sẽ không hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện. Dù sao thì cũng liên quan đến mạng sống của tôi, đúng không? Haha, tiếp theo đây, tôi còn cần cô giúp đỡ nữa!”
Lý Phàm vừa nói vừa cười, vỗ vai Phương Nhược Tuyết.
Phương Nhược Tuyết không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Phàm còn có tâm trạng để nói đùa, cô ta cũng nhếch mép cười nói.
“Được thôi, tôi tin tưởng phán đoán của anh. Chỉ cần anh Lý cần tôi giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Không bao lâu thì đã về đến khách sạn, cả hai tự về phòng riêng.
Lý Phàm trở về phòng, nằm trêи giường.
Sắp xếp tất cả những chuyện gần đây ở trong đầu, tại sao Phương Kỳ lại đánh giá cao bản thân anh như vậy, còn ngọc huyết là gì?
Nó có liên quan đến Long Môn không?
Vừa suy nghĩ mà ngủ lúc nào không hay.
Khi Lý Phàm tỉnh lại, đã là bảy giờ tối.
Lý Phàm sững sờ mở mắt ra, theo thói quen đưa tay sờ điện thoại di động.
Khi bật màn hình lên, anh giật thót mình, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ.
Lý Phàm ấn vào, ngoài một vài cuộc gọi bán hàng, còn có một cuộc gọi khác từ Thôi Thắng Quân.
Lý Phàm gọi lại.
“Alo, có chuyện gì thế?”
“Alo, Lý Phàm, là tôi đây. Lão Quách đã tỉnh lại rồi, có nói với tôi một vài chuyện. Tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết, giờ anh đang ở đâu? Tôi qua đó tìm anh.”
“Ò … Thế à … không cần đâu, anh ở đâu, tôi đến là được.”
Thôi Thắng Quân dường như cảm nhận được tâm trạng chán nản của Lý Phàm, anh ta ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.
“Bây giờ tôi đang ở nhà, sao vậy? Nghe giọng điệu của anh không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, được rồi, tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Sau đó, Lý Phàm cúp điện thoại, thở dài.
Thầm nghĩ, ở đây cũng buồn chán, không bằng qua chỗ Thôi Thắng Quân xem có phát hiện được gì không, nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể giải quyết từng việc một.
Thế là, anh gọi điện, chỉ chốc lát Phương Nhược Tuyết đã lái xe tới.