Vẻ mặt hắn lúc này không được tốt cho lắm giống như đang mơ thấy thứ gì đó
“ mẹ..mẹ ơi đừng bỏ con..
các người đừng đụng tới mẹ của tôi”
Cô giật mình nắm lấy tay của hắn nhẹ nhàng mà xoa dịu “.
Tử Hàn đừng sợ có em đây rồi đừng sợ nhé”
Hắn mơ màng chẳng biết đâu là thật đâu là giả nước mắt bấc giác rơi xuống khuôn mặt điển trai của hắn
Vào 10 năm về trước khi hắn còn là một cậu nhóc 7 tuổi phải chịu cảnh tưởng mẹ của mình bị một đám áo đen vây bắt, cậu chạy tới liền bị một tên trong áo đen đó giữ lại chứng kiến cảnh mẹ mình bị người khác đánh đập mà chẳng thể làm được gì..
cậu cũng bị người ta đánh vào gáy cho ngất đi đến khi cậu tỉnh lại thì nghe được quản gia báo lại mẹ của mình trở thành người thực vật nằm bất động suốt 8 năm từ đó trở về sau hắn rất ghét cái được gọi là gia tộc hắn cũng bắt đầu trở nên nổi loạn không xem ai ra gì chẳng ai có thể chịu nổi tính hắn chỉ có Chu Tịnh Y bên hắn từ lúc nhỏ đến bây giờ mọi sai lầm của hắn cô điều dung túng bảo vệ hắn dù có sai đi nữa thì cô vẫn luôn đứng về phía của hắn.
Nhưng Tử Hàn chưa bao giờ cảm động về những chuyện mà cô đã làm
Sau khi hắn tỉnh lại cơn đau đầu liền ập tới hắn đưa tay lên trán đập đập vài cái rồi nhìn xung quanh xem có ai không
“ đây là đâu? Sao mình lại ở đây?”
Tịnh Y đúng lúc từ ngoài cửa cầm theo đó là một túi đồ ăn nóng hổi đi đến
“ Anh tỉnh rồi à”
“ Sao em lại ở đây?”
“ Anh không nhớ gì nữa hả”
Hắn lắc đầu tay lần mò kiếm điện thoại vừa mở lên lập tức thấy 20 cuộc gọi nhỡ của Ngãi Giai , đột nhiên trong lòng hắn cảm giác như là có lỗi liền tung hết mền gối đi vào nhà vệ sinh
“ Anh không ăn sáng hả”
“ Không cần đâu anh có việc gấp phải đi trước” vừa nói tay chỉnh lại quần áo cầm lấy chìa khoá xe bước ra ngoài
Hắn gấp gáp đạp ga chạy đến công ty trên đường đi hắn nhấn vào dãy số quen thuộc nhưng chỉ để lại một tiếng tút..tút.
Lần đầu tiên có người khiến hắn gấp gáp đến như vậy
Vừa đến phòng gặp liền chạm mặt với Đồng Niên cô nhìn thấy hắn bỗng cảm thấy phát ghét cũng tại hắn mà sếp của cô thành ra nông nổi này vậy mà còn dám vát mặt đến đây
“ Ngãi Giai đâu?”
Cô lạnh lùng lườm lấy hắn “ Anh tới đây làm gì , ngày quan trọng thì không đến ngày không quan trọng thì lại đến”
Hắn mặc kệ Đồng Niên đang nói gì chỉ lên tiếng lặp lại câu nói lần nữa “ Tôi hỏi Ngãi Giai cô ấy đang ở đâu”
Thấy hắn tức giận cũng